Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 277



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Khác chứ.” Tiêu Trường Khanh không thích so sánh Cố Thanh Chi với bất kỳ ai, hắn không khinh thường Thẩm
Hi Hòa nhưng với hắ3n mà nói, Cổ Thanh Chi là độc nhất vô nhị, không ai có thể so bì, “Ngũ tẩu của đệ vốn tính
lạnh nhạt trời sinh, còn Chiêu Ni1nh quận chúa lại là người vụ lợi.”
Tiêu Trường Doanh không cãi lại, nhất thời cả hai huynh đệ cùng lặng thinh.
Rời khỏi Liệt vương phủ, Tiêu Hoa Ung quay về Đông cung, đến đêm thì lên cơn sốt vì nhiễm lạnh, còn hôn
mê bất tỉnh.
3
“Nhiễm lạnh ư?” Thẩm Hi Hòa vừa nghe đã nghĩ ngay rằng Tiêu Hoa Ung lại giả vờ bệnh để trốn ra ngoài.
Tiêu Hoa U8ng ỷ mình có người trong Thái Y viện nên chẳng kiêng nể gì, chỉ cần tìm người đóng thế, Hữu Ninh để
thỉnh thoảng đến thăm thì mười lần hết chín đều gặp phải lúc hắn vừa ngủ lại sau khi uống thuốc, Hữu Ninh để
không hoài nghi gì hắn, đương nhiên sẽ không đòi gặp bằng được.
Thể là lần nào Tiêu Hoa Ung cũng qua cửa trót lọt, cũng khiến mọi người có ấn tượng rằng hẳn là một con ma ốm.
Nhưng nghĩ lại, đúng là hôm qua trời rất lạnh, Tiêu Hoa Ung vốn sợ lạnh mà còn rời cũng đến thăm mình, Thẩm
Hi Hòa nghĩ có khi hắn bị cảm lạnh thật. Cả Trân Châu lẫn Tùy A Hỉ đều đang bị thương, Thẩm Hi Hòa đành đợi
đến hôm Tạ Uẩn Hoài đến khám bệnh cho mình rồi nói với hắn: “Tề đại phu theo ta vào cùng một chuyến nhé.”
“Đi thăm Thái tử điện hạ ư?” Dường như Tạ Uẩn Hoài đã đoán được từ trước.
Thẩm Hi Hòa gật đầu: “Thải Y viện không thiếu nhân tài, nhưng Thái tử điện hạ đang trong quá trình trị liệu bằng
ngòi nọc ong, hiện giờ A Hỉ không thể tiếp tục chữa bệnh cho hắn, đành phải làm phiền Tề đại phu.”
Tạ Uẩn Hoài phụ trách điều trị cho Thẩm Hi Hòa nên thường đến quận chúa phủ. Tùy A HỈ am hiểu châm cứu
nhưng lại không giỏi các mặt khác, đặc biệt là khám bệnh kê đơn. Hắn thường thỉnh giáo Tạ Uẩn Hoài, Tạ Uẩn
Hoài cũng dốc lòng chỉ dạy. Đổi lại, Tùy A H cũng chia sẻ thuật châm cứu của mình với Tạ Uẩn Hoài.
Trong quá trình dùng ngòi nọc ong chữa trị cho Tiêu Hoa Ung, Tùy A Hỉ cũng thường xuyên thảo luận với Tạ Uẩn
Hoài.
“Dường như quận chúa đối đãi với Thái tử điện hạ không giống với người khác.” Tạ Uẩn Hoài đóng nắp hương
thuốc lại rồi nói. “Hẳn là ân nhân cứu mạng của ta, cũng là người sau này ta sẽ phó thác cả đời.” Thẩm Hi Hòa nói
thẳng, “Đương nhiên không giống người ngoài.”
Có điều sự khác biệt này không phải sự khác biệt mà Tiêu Hoa Ung mong muốn.


Tạ Uẩn Hoài đồng ý cùng Thẩm Hi Hòa vào cung. Hắn không thể tự vào cung, nha hoàn của Thẩm Hi Hòa cũng
không thể dẫn hắn theo, nàng không đi không được.
Đến Đông cung, thấy Thiên Viên đứng ngoài, nàng bèn nói rõ mục đích, Thiên Viên mời Thẩm Hi Hòa vào rồi nói:
“Điện hạ không có trong cung ạ.”
Thẩm Hi Hòa gật đầu, nàng sợ Tiêu Hoa Ung bị cảm lạnh thật, nhưng cũng lường trước chuyện hắn giả vờ bệnh để
lẻn ra ngoài nên cũng không thấy có gì không ổn, đây là việc riêng của Tiêu Hoa Ung, nàng không có hứng nghe
ngóng.
Nàng quay lưng định đi, Thiên Viên chợt ngăn nàng lại: “Điện hạ đuổi theo Tây Bắc vương đấy ạ.” Thẩm Hi Hòa
nheo mắt: “Vì sao hắn lại đuổi theo phụ thân ta?”
“Có mấy tên đạo chích muốn gây bất lợi với vương gia, điện hạ bèn đích thân đi một chuyến.” Thấy Thẩm Hi Hòa
tỏ vẻ nặng nề, ánh mắt tràn đầy lo lắng, Thiên Viên vội nói tiếp, “Quận chúa đừng lo, chẳng qua là một đám ô hợp
mà thôi, không có gì đáng ngại.”
“Một đám ô hợp không đáng ngại? Vậy hắn cần gì đích thân đi?” Đương nhiên Thẩm Hi Hòa không tin, phụ thân
nàng từng xông pha trận mạc, nếu chỉ là rắc rối nho nhỏ, Tiêu Hoa Ung chỉ việc gửi một lá thư là được, phụ thân
nàng có thể tự giải quyết, việc gì hắn phải mạo hiểm một chuyến?
Thiên Viên ngượng ngùng:“Thuộc hạ cũng thuyết phục điện hạ như thế, nhưng điện hạ nói.”
“Nói gì cơ?” Thẩm Hi Hòa không hiểu vì sao Thiên Viên lại thấy khó mở miệng.
Thiên Viên củi đầu: “Điện hạ nói đây là cơ hội tốt để xuất hiện trước mặt nhạc phụ đại nhân.”
Thẩm Hi Hòa: “…”
Nàng chợt thấy nghẹn họng, cảm giác bực dọc khôn tả. Xưa nay nàng vẫn biết Tiêu Hoa Ung không cần mặt mũi
nhưng không ngờ hắn có thể mặt dày đến mức này, chưa gì đã gọi phụ thân nàng là nhạc phụ.
Thiền Viện cảm nhận được cơn tức giận của Thẩm Hi Hòa, hắn cúi đầu thấp hơn nữa, hắn biết thể nào quận chúa
cũng nổi giận, vậy mà trước khi đi Thái tử điện hạ còn nói chắc như đinh đóng cột.
“Hôm nay ta đã mạo phạm năng, tuy rằng cuối cùng cũng đã xin lỗi nhưng rốt cuộc vẫn khiến nàng không vui, nếu
nàng nghe nói ta bị nhiễm lạnh liền vào cung thăm hỏi chứ không nghi ngờ ta giả bệnh trốn ra ngoài, điều đó
chứng tỏ nàng coi trọng ta hơn người ngoài”
Nói đến đó, ánh mắt Thái tử điện hạ dịu dàng như nước, tựa như thấy được cảnh quận chúa đến thăm: “Ngươi cứ
thuật nguyên văn lời ta nói cho nàng”
Thiền Viện nghi thân là tâm phúc phải có trách nhiệm khuyên can những lúc chủ tử nông nổi quá đà: “Điện hạ,
quận chúa vốn đứng đắn, ngài… ngài chưa thành thần, thậm chí còn chưa đính hôn mà đã… chỉ sợ quận chúa sẽ
giận”
“Nàng có giận cũng không sợ, nàng là người ân oán rõ ràng, lại không khắt khe với kẻ dưới, không có mặt cô ở đó,


dù có giận đến mấy cũng sẽ không giận lây sang người đầu” Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười, vuốt ve chiếc gối của
mình hồi lâu mới rời cung.
Tạ Uẩn Hoài đang ngồi đợi trong đại điện thì thấy Thẩm Hi Hòa đi ra, sắc mặt hầm hầm, khác hẳn vẻ hòa nhã
thường ngày. Tuy rằng nàng cố kiềm chế cơn giận khi thấy hắn nhưng có thể thấy rõ nàng đang bực bội. Tạ Uẩn
Hoài hỏi: “Thái tử điện hạ đã khỏe rồi sao?”
“Hắn rất khỏe, chúng ta đi thôi”
Tin đồn Thẩm Hi Hòa rời Đông cung với vẻ bực dọc nhanh chóng lan truyền trong cung. Theo lời cung nhân trong
Đông cung kể lại, Chiêu Ninh quận chúa thấy Thái tử điện hạ không chịu uống thuốc nên mới giận dữ phất tay áo
bỏ đi.
Thái tử điện hạ biết mình đuối lý, lập tức phải người đem quà xin lỗi đến quận chúa phủ.
Nam thanh nữ tú chưa thành thần nghe mà ngứa cả tại, chẳng phải chỉ là uống thuốc thôi sao? Có cần làm màu đến
thế không có chứ, muốn bàn dân thiên hạ đều biết à?
Về đến quận chúa phủ, Thẩm Hi Hòa nhận được thư của Tiêu Hoa Ung, thế mới biết Tiêu Hoa Ung đã đoán trước
nàng sẽ giận, mục đích của hắn là để nàng phối hợp diễn trò với mình, tăng thêm tính chân thật của vụ việc. Hắn
cũng giải thích sơ lược trong thư rằng những kẻ nhắm vào Thẩm Nhạc Sơn lần này là người Đột Quyết, hàng khiến
Tây Bắc thành rắn mất đầu, sau đó vu oan giá họa cho Hữu Ninh đế, làm rối loạn triều cương.
Thẩm Nhạc Sơn vừa tiến vào khe núi cửa ngõ của đạo Lũng Hữu thì bị Đột Quyết mai phục. Đám người Đột quyết
này đợi ông ở đây đã lâu, lại gặp lúc tuyết lớn, thời tiết khắc nghiệt, đội ngũ của Thẩm Nhạc Sơn bị tập kích bất
ngờ, thể là bị vây trong khe núi hẹp.


May thay, đội cung nò bố trí trên núi của Đột Quyết đã bị nhóm Mạc Viễn tiêu diệt. Bị bao vây, đội ngũ Thầm Nhạc Sơn buộc phải
tiến công, nhưng đối phương sắp đặt rất nhiều cạm bẫy, làm Thẩm Nhạc Sơn không dám bất cần, chứ nếu liều mạnh xông lên có khi
đã thoát được vòng vây.
Trong đội toàn những người được Thẩm Nhạc Sơn dốc lòng bồi dưỡng tại Tây Bắc, ông không muốn có thương vong nào, nhưng bọn
họ bắt buộc phải để một người đi tiên phong thăm dò cạm bẫy, người này rất có thể sẽ phải hi sinh. Thầm Nhạc Sơn muốn đích thân
đi, nghe vậy mười mấy tướng sĩ liên đưa đao kề cổ, nói Thầmm Nhạc Sơn mà đi thì bọn họ sẽ tự vẫn đền tội. Thẩm Nhạc Sơn giận tài
cả mặt nhưng cũng đành từ bỏ, tìm biện pháp khác.
Đúng lúc này, trên không có mấy con chim ung chao lượn rồi sà xuống, bay lướt qua đám người Thẩm Nhạc Sơn, lao thẳng vào trong
hèm núi, xới tung một đám cạm bẫy vùi lấp trong tuyết, hàng loạt mũi tên và đạo kiểm cùng phóng ra, đá tảng lăn ầm ầm từ trên vách
núi xuống dưới.
Một người một ngựa từ sau lưng bọn họ lao tới như bay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.