Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 281



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Gió rét ù ù, Tiêu Hoa Ung hợp một ngụm rượu nóng, không thấy ấm áp gì mà chỉ thấy lòng mình tê tái, như thể
mình trần đứng ngoài trờ3i tuyết.
Hắn không tức giận, có điều trong lòng chẳng dễ chịu gì, dù biết Thẩm Hi Hòa không có tình cảm với mình nhưng
tận 1mắt thấy món quà mình dày công chuẩn bị lại bị nàng tùy tiện đem tặng người khác, dù đó có là phụ thân
nàng đi nữa, hắn cũng ghen g9hét không chịu được!
Niềm vui sướng vì được Thẩm Nhạc Sơn công nhận đã bay biến, hôm sau trời vừa rạng sáng, hắn đã lập tức3 lên
đường, không cần Thẩm Nhạc Sơn phải đuổi. “Vương gia, hình như điện hạ không được vui?” Phó tưởng chẳng
hiểu tại sao thái độ c8ủa Thái tử điện hạ lại thay đổi chóng vánh đến vậy chỉ sau một đêm.
Thẩm Nhạc Sơn cười nhạo: “Lòng muông dạ thú”
Bây giờ thì ông đã hiểu, nếu ly rượu này chỉ là một ly rượu bình thường do UU tặng, việc gì tiểu tử kia lại xụ mặt
như vậy? Lẽ ra hắn phải hâm mộ mới đúng, xem ra ly rượu này là do hắn tặng cho UU, rồi UU lại tặng cho ông, thế
nên hắn mới hậm hực đến thế.
Con gái muốn gả cho người ta, đối phương lại thích con gái, dù là phụ thân cũng đâu thể ngăn cản. Nhưng ông
chấp nhận để Tiêu Hoa Ung thành con rể mình không có nghĩa ông không chướng mắt gì với hắn, nhạc phụ và con
rể không bao giờ có chuyện hòa thuận với nhau.
Lúc cần bàn chính sự thì không nói, còn những lúc khác, hai người họ chính là kẻ địch!
Kẻ địch không được vui, Thẩm Nhạc Sơn phấn khởi ra mặt, thong dong cho ngựa phi nước kiệu.
Chưa được bao lâu, ông thình lình dừng lại, vẻ mặt bực bội: “Toi rồi”
“Có chuyện gì vậy vương gia?” Thuộc hạ lập tức xúm lại, ai nấy lo lắng không thôi, có người còn cảnh giác nhìn
quanh quất.
“Quên hỏi điện hạ biện pháp thuần dưỡng chim ưng rồi” Thẩm Nhạc Sơn tiếc rẻ.
Không ngờ Tiêu Hoa Ung có thể huấn luyện được một đám chim ưng nghe lời như vậy, ông biết Khiết Đan có
nhiều nhân tài về phương diện này chứ chưa gặp được ai như vậy ở Trung Nguyên, Nếu có thể huấn luyện một
đám chim ưng giao cho lực lượng trinh sát thì sẽ rất có lợi cho việc hành quân tác chiến, từ ngụy trang, dò địch cho
đến quấy nhiễu quân địch. “Vương gia đừng nóng vội, sau này hai người sẽ thành nhạc phụ con rể còn gì” Phó
tướng tâm phúc của Thẩm Nhạc Sơn trêu ghẹo, “Thuộc hạ thấy Thái tử điện hạ rất nhiệt tình, có khi chưa cần
vương gia lên
tiếng thì Thái tử điện hạ đã dâng bằng hai tay rồi ấy chứ”


Thẩm Nhạc Sơn lườm hắn, chỉ khẽ lắc đầu: “Đi thôi”
Thật ra ông chỉ cần dành thời gian nói mấy câu với Tiêu Hoa Ung về biện pháp thuần dưỡng ưng là được. Tuy
nhiên, Thẩm Nhạc Sơn không dám tùy tiện kết luận liệu sau này Thẩm Hi Hòa và Tiêu Hoa Ung có thể bách niên
giai lão hay không, cả hai đều có ý chí kiên cường, không dễ gì dao động.
Không biết rồi đây sẽ là con gái bảo bối của ông mềm lòng, hay là Thái tử điện hạ nản lòng thoái chí trước. Biện
pháp thuần dưỡng ưng là thứ quan trọng, nên rạch ròi thì hơn. Thẩm Nhạc Sơn không muốn chiếm lợi của người
khác, sợ ảnh hưởng đến quyết định của con gái. Biết đâu đối phương tìm cách lấy lòng ông để buộc con gái phải hồi
đáp thì sao.
Tiêu Hoa Ung đã đi được ba ngày, Thẩm Hi Hòa thầm lo lắng cho sự an toàn của Thẩm Nhạc Sơn, nhóm Mạc Viễn
cũng chưa quay về.
Dạo này Hữu Ninh để đang bận thanh trùng đạo Hà Bắc, quan lại các cấp nơi đây đều bị xáo trộn, dù gì cũng do
triều đình không biết nhìn người, bổ nhiệm sai lầm nên mới xảy ra thảm án tại Tề gia. Tề Bồi cũng được bồi thường
rất nhiều, nhưng phu thê Tế Quân không thể sống lại, cậu ta cũng không thể đi đứng được nữa.
Tề Bồi xin y sự của quận chúa phủ chữa trị cho mình, Hữu Ninh để cũng đồng ý. Tạ Uẩn Hoài, Trân Châu và Tùy A
Hỉ thay phiên điều trị, cậu ta lại có khát vọng sinh tồn mạnh mẽ, nhờ vậy mới giữ được tính mạng, nhưng sau này
không thể đi lại được, mỗi khi trái gió trở trời, đầu gối sẽ đau đớn vô cùng.
“Còn sống đã là may mắn lắm rồi” Tề Bồi lại nghĩ thông suốt.
Thẩm Hi Hòa nhìn cậu ta chăm chú, trông cậu ta có vẻ bình thản thật đấy, nhưng Thẩm Hi Hòa có thể cảm nhận
được sự ảm đạm trong ánh mắt cậu ta, bên dưới vẻ điềm tĩnh kia là nỗi lòng hỗn loạn: “Cậu có biết vì sao ta lại giúp
cậu không?”
Tề Bồi không biết vì sao Thẩm Hi Hòa lại hỏi vậy, cậu ta đáp: “Quận chúa là người tốt bụng” “Tốt bụng ư?” Thẩm
Hi Hòa phì cười, “Cậu sai rồi, ta cứu cậu không phải vì lòng tốt mà là vì trước lúc cậu đến, ta đang nghĩ cách ra tay
với Dương phủ”
Trân Châu và Tùy A Hỉ nhìn Thẩm Hi Hòa, Tạ Uẩn Hoài mỉm cười đứng đó.
Ánh mắt Tề Bồi càng ảm đạm hơn.
“Cậu chán nản khi thấy trên đời chẳng còn ai tốt với mình ư?” Thẩm Hi Hòa xoáy thẳng vào vết thương lòng của
cậu ta, “Ta và cậu vốn không quen biết gì nhau, cớ sao ta phải cứu cậu? Đừng hi vọng hão huyền rằng người lạ
cũng có thể đối xử tốt với mình, đây là quy tắc đầu tiên mà hôm nay ta muốn dạy cho cậu.”
Tề Bồi cúi đầu, chắp tay làm lễ: “Đa tạ quận chúa đã dạy bảo”
Thẩm Hi Hòa kéo vạt khăn choàng, chậm rãi đi đến bên cửa sổ: “Hiện tại, hắn cậu đang phẫn nộ, oán trách thói đời
bất công, hận ông trời không có mắt”
Tề Bồi lặng thinh, không muốn bác bỏ, cậu ta biết Thẩm Hi Hòa có thể đoán được mình nói thật hay nói dối: “Ta
không nên hận sao?”


| “Nên chứ” Thẩm Hi Hòa nói, “Không ai đang chịu khổ chịu tội cá, nếu bị kẻ khác hãm hại, cậu nên đánh trả.
Nhưng nếu vì vậy mà cậu khiến người vô tội bị liên lụy thì cậu sẽ chẳng khác gì kẻ mà cậu đang oán
hận cả, cũng không có tư cách oán hận kẻ đó nữa”
Tề Bồi chợt ngẩng đầu nhìn Thẩm Hi Hòa.
Thẩm Hi Hòa quay đầu lại, mỉm cười với cậu ta: “Phàm những ai có thể vượt qua những thăng trầm trong cuộc
sống, dù tàn nhưng không phế, người đó ắt không phải vật trong ao. Hôm nay cậu qua được ải này, ngày sau còn
gian nan trắc trở gì có thể làm khó cậu được nữa. Nhưng ta hi vọng cậu sẽ là một con nhộng phá kén hóa bướm,
chứ không phải một con ác thú vùng ra khỏi cạm bẫy. Cậu hận thói đời bất công thì hãy dốc sức thay đổi tình trạng
đó, chỉ có kẻ hèn nhát mới giận cá chém thớt, trút giận lên kẻ yếu.”
Tề Bồi thất thần, nhìn về phía Thẩm Hi Hòa.
“Đây là quy tắc thứ hai ta muốn dạy cậu, có thể hận kẻ đáng hận nhưng đừng trở thành người mà mình oán hận.”
“Đừng nên trở thành người mà mình oán hận.” Câu nói này đánh trúng tim đen của Tề Bồi, khiến cậu ta có cảm
giác e ngại vì bị người ta nhìn thấu.
“Nguyên nhân chủ yếu khiến ta cứu cậu là để đạt được mục đích của mình, ngoài ra còn vì cả nhà cậu là là người bị
hại nhưng đang phải chịu oan.” Giờ Thẩm Hi Hòa mới nói ra câu này, vì nếu nói ngay từ đầu, Tề Bồi sẽ không tán
thành.


Là người bị hại, dù ai có khuyên cậu ta vơi đi nỗi sầu, khuyên cậu ta hãy sống cho thật tốt thì cậu ta cũng nghe không lọt tại.
Thẩm Hi Hòa không muốn cậu ta giả vờ bình thường trước mặt mình vì đã chịu ơn cứu mạng, nhưng sau lưng lại biến thành một kẻ
điên cuồng.
“Nếu Tế gia các cậu không bị oan thì dù có liên quan đến Dượng phủ ta cũng sẽ không ra tay giúp đỡ.” Thẩm Hi Hòa nói, “Dương
phủ khiến người nhà Tề gia mất mạng thì kẻ cầm đầu đã bị ngũ mã phanh thấy, Hình bộ Thượng thư bị lưu đày ba nghìn dặm, huyện
lệnh huyện Lãi bị chém đầu, thứ sử đạo Hà Bắc bị cách chức vĩnh viễn, quận thủ quận Thượng Cốc bị phán ba năm tù, con cháu ba
đời không được làm quan, xem nhưr đã lấy lại công bằng cho huynh trường và tầu tử của cậu.” “Nhưng hai người họ chẳng thể sống
lại được.” Tề Bồi rưng rưng nước mắt.
“Chuyện cũ đã qua, người sống vẫn phải sống tiếp.” Thẩm Hi Hòa nhẹ nhàng nói, “Ta chưa từng trải qua kiếp nạn giống cậu, không
có quyền khuyên cậu nguôi ngoai, nhưng khó khăn lắm cậu mới sống sót được, ta nghĩ thay vì để lòng thù hận điều khiển bàn thân,
khiến cho nhiều người cũng rơi vào cảnh ngộ giống mình, không bằng làm rạng danh Tề gia, để tổ tiên được vui lòng, huynh trưởng
và tấu tử của cậu cũng có thể ngâm cười nơi chín suối.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.