Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 296



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mục đích của nàng ta đương nhiên là để Thẩm Hi Hòa, em chồng tương lai của Tiết Cẩn Kiều, cũng là người duy
nhất giao hảo với nàng ta phải đi t3ìm.
Thẩm Hi Hòa làm đúng như Dương Lăng công chúa mong muốn, nàng đi đến chỗ cử hành tiệc rượu, tìm người
hầu hỏi thăm, có người không1 biết, có người nói năng mập mờ, cuối cùng bọn họ đi đến một trạch viền hẻo lánh,
Trân Châu có tai thính mắt tinh hơn hẳn người thường mà còn 9chưa phát hiện được có người ẩn nấp, song Thẩm
Hi Hòa lại ngửi được một mùi hương thơm ngát đặc thù.
Chợt có người dùng ống trúc thổi 3tới mấy cây kim châm nhỏ, Trân Châu kịp thời xoay người tránh được một cây,
nhưng vẫn bị một cây ghim trúng cánh tay, tay tê rần:“Quận chúa, m8au đi.”
Sắc mặt Thẩm Hi Hòa nghiêm trọng, nàng đưa tay đỡ Trân Châu, dường như muốn đưa nàng ta đi cùng.
Đúng lúc này, một cây kim nữa bắn tới, Thẩm Hi Hòa né tránh mà không được, vẫn bị kim châm ghim trúng cánh
tay, Trân Châu đã ngã khuyu, Thẩm Hi Hòa cũng choáng váng mặt mày rồi gục theo.
Ngay sau đó, có người chạy đến đưa bọn họ vào trong viện. Trân Châu bị đưa vào một phòng riêng, Thẩm Hi Hòa
thì bị đưa vào gian phòng ngủ bên cạnh, đặt nằm trên giường.
Khoảng nửa nên hương sau, Thẩm Hi Hòa ngửi được mùi hương đặc trưng của Dương Lăng công chúa. Nàng ta
lấy lọ thuốc ra, đang định bóp miệng Thẩm Hi Hòa thì thấy Thẩm Hi Hòa đột ngột mở bừng mắt, Dương Lăng
Công chúa giật mình đánh rơi lọ thuốc, nhưng đã có người nhanh tay bắt được.
Dương Lăng công chúa ngoài đầu nhìn lại thì thấy Trân Châu đang lạnh lùng nhìn mình, hai cung nữ đã ngã gục từ
bao giờ.
Nàng ta còn chưa kịp thét lên đã bị Trân Châu cắm một cây kim, cả người bủn rủn, chẳng còn hơi sức thều thào
nữa.
Thẩm Hi Hòa thong thả đứng dậy, điềm nhiên phân phó: “Đổ hết thuốc vào miệng nàng ta”
Trong lúc Trân Châu cho Dương Lăng công chúa uống thuốc, Thẩm Hi Hòa đi đến bên lò hương, châm lửa rồi cho
hương liệu vào trong lò, đậy nắp lại. Trân Châu cởi y phục của Dương Lăng công chúa, đưa nàng ta lên giường rồi
buông màn xuống, lúc này Thẩm Hi Hòa mới đá một cung nữ đang nằm dưới đất.
Nàng ta mở mắt ra, ánh mắt hoàn toàn tỉnh táo, sau đó lẳng lặng lui ra ngoài, đi đến nơi mở tiệc để báo tin cho Mục
Nỗ Cáp.
Hôm trước, nàng đẩy Dương Lăng công chúa xuống nước vì muốn để nàng ta ý thức được mình đã quyết tâm giết
nàng ta bằng được, đồng thời muốn thay đổi cung nữ của nàng ta. Trong số hai cung nữ mới của Dương Lăng công
chúa, có một người là tai mắt của nàng. Mục Nỗ Cáp là Đột Quyết vương tử, đương nhiên không thể tùy tiện đi lại
trong Đại vương phủ, thành thử mọi chuyện trong Đại vương phủ phải do Dương Lăng công chúa lo liệu.
Mục Nỗ Cáp đợi mãi mới thấy cung nữ của Dương Lăng công chúa xuất hiện, nàng ta liếc Mục Nỗ Cáp ra hiệu, hắn
ta bèn tìm cớ rời tiệc, đi theo nàng ta đến gian phòng kia.
Cung nữ nói: “Công chúa bảo việc này không liên quan đến mình nên đã đi trước rồi ạ, nô tỳ cũng xin cáo từ” Cung
nữ làm lễ rồi lui ra ngoài, tiện thể đóng cửa phòng lại. Trong phòng sực nức hương thơm, có tiếng phụ nữ rên rỉ
vọng ra sau lớp màn, Mục Nỗ Cáp thấy người nóng hừng hực, nhưng cứ tưởng đó là do thanh âm của Thẩm Hi
Hòa quá gợi cảm. Hắn rảo bước đến bên giường, xốc màn lên, trong phòng không thắp đèn nên chỉ lờ mờ thấy
được một thân hình nóng bỏng. Mục Nỗ Cáp toàn thắp đèn để nhìn cho rõ người nằm trên giường, lại thấy trong
người như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, tiếng rên rỉ của người phụ nữ trên giường lại quyến rũ mê hồn, khiến
máu toàn thân hắn như sôi sục, đầu óc hưng phấn. Mục Nỗ Cáp chẳng suy nghĩ được gì nữa, chỉ biết nhào về phía
nàng ta.
Cuộc hoan ái của hai người bị hai mệnh phụ đến làm khách tại Đại vương phủ phát hiện. Hai người này là bạn thân
lâu năm, cũng không có ý đồ gì xấu mà chỉ có tính tò mò và thích hóng hớt chuyện tình cảm của người khác. Thẩm
Hi Hòa chọn tới chọn lui mãi mới tìm được hai người họ.
Hai vị mệnh phụ hét ầm lên, đám đông kéo đến, quản gia của Đại vương phủ thấy vậy thì hối hả chạy tới nơi thết
tiệc, thì thầm mấy câu với Đại vương và Lý Yến Yến. Đại vương biến sắc, Lý Yến Yến thì nhìn Thẩm Hi Hòa đang
cười nói với Tiết Cần Kiều bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Nàng ta đã xem thường Thẩm Hi Hòa rồi, hóa ra từ đầu chí cuối chỉ là một màn hài kịch do Dương Lăng công chúa
độc diễn.
Chuyện Dương Lăng công chúa và Đột Quyết vương tử tằng tịu với nhau tại Đại vương phủ hầu như không giấu
được ai, chẳng mấy chốc đã truyền khắp cả trong cung lẫn ngoài cung, toàn bộ khách khứa dự tiệc sinh nhật Đại
vương phi đều biết cả. Hữu Ninh để nhìn hai người được đưa đến Minh Chính điện mà giận tái mặt, chỉ hận không
thể làm thịt Mục Nỗ Cáp.
Mục Nỗ Cáp cũng nhanh nhạy, đoán là Dương Lăng công chúa mắc phải sơ suất gì đó, dù trong lòng điện tiết
nhưng vẫn phải nén giận mà nói với Hữu Ninh để: “Mục Nỗ Cáp và công chúa vừa gặp đã đem lòng cảm mến
nhau nên mới không dằn lòng được, xin bệ hạ cứ phạt Mục Nỗ Cáp chứ đừng chỉ trích công chúa”
Dương Lăng công chúa xấu hổ muốn chết song không biết biện hộ thể nào, chỉ biết khóc sướt mướt trong tuyệt
vọng.
“Câm mồm!” Tiếng khóc của Dương Lăng công chúa hôm nọ còn có thể khiến người làm phụ thân như ông ta mềm
lòng, nhưng này nghe chỉ thấy bực mình thêm, “Người không biết liêm sỉ như người còn có mặt mũi khóc lóc nữa
à?”
“Phụ hoàng.” Dương Lăng công chúa nghẹn ngào, toan thanh minh mấy câu nhưng lại không biết phải nói thế nào?
Chẳng lẽ nói rằng nàng ta muốn hãm hại Thẩm Hi Hòa nhưng lại bị gậy ông đập lưng ông? Hay là nói thẳng Thẩm
Hi Hòa muốn hại mình? Nàng ta không có chứng cứ, tựa như lúc bị Thẩm Hi Hòa đẩy xuống hồ vậy, nói thế nào
cũng chẳng ai tin.


Nàng ta nhìn Mục Nổ Cáp đứng bên cạnh, kể ra cũng tuấn tú, vả lại nàng ta và Mục Nỗ Cáp đã
Kinh đô không còn chốn dung thân nữa, Dương Lăng công chúa muốn được sống, có lẽ hóa thân với Đột Quyết là
lối thoát tốt nhất dành cho nàng ta: “Phụ hoàng… Nhi thần thích Mục Nỗ Cáp vương tử, nguyện gả đến Đột Quyết
vì hòa bình hai nước.”
Ít ra nàng ta đi hòa thân cũng góp phần giữ gìn quan hệ hòa hảo giữa hai nước, có công với xã tắc, Dương Lăng
công chúa chỉ biết tự an ủi như thế, mà không biết rằng Hữu Ninh để nghe vậy chỉ muốn giết phắt nàng ta luôn cho
xong.
Ông ta đã lên kế hoạch giao chiến với Thổ Phồn, từ chối các lời đề nghị hòa thân. Thổ Phồn sẽ là tiền lệ để các sứ
thần phiên bang biết rằng từ nay về sau Thiên triều sẽ không gá công chúa hòa thân nữa!
Kết quả, kế hoạch ông ta khổ công xây dựng lại bị chính con gái mình phá hủy!
Nhưng Hữu Ninh để có tức giận đến mấy cũng không thể phạt Mục Nỗ Cáp được vì hai người họ anh tình tôi
nguyện, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, lấy cả không tuân thủ lễ giáo để quở trách một hồi, sau đó trừng phạt
cho có rồi đuổi cả hai ra khỏi Minh Chính điện, không hề đề cập đến chuyện hòa thân.
Sau khi quay về quận chúa phủ, nghe được tin này, Thẩm Hi Hòa khẽ nhếch môi cười. Bộ Sơ Lâm hớn hở ra mặt:
“U U, muội đúng là quý nhân của ta, sao muội có thể nghĩ ra diệu kế bậc này được nhỉ? Ha ha ha.”
Từ nay về sau, Dương Lăng công chúa không thể đeo bám nàng ta được nữa, cuối cùng nàng ta cũng không cần
trăm phương nghìn kế trốn tránh nữa rồi.
“Ta làm thế không phải vì ngươi, ta không muốn nàng ta được sống, thế thôi” Thẩm Hi Hòa hờ hững nói.
“Muội… muốn giết nàng ta thật à?” Bộ Sơ Lâm thì thào.


“Đương nhiên” Thẩm Hi Hòa gật đầu.
“Nhưng dù gì nàng ta cũng là công chúa.”
Bộ Sơ Lâm chưa dứt lời, Thẩm Hi Hòa đã phì cười: “Ngươi có biết bây giờ ai là người tha thiết muốn Dương Lăng chết không?”
Nhìn ánh mắt ẩn ý của Thầm Hi Hòa, Bộ Sơ Lâm dù không dầm tin nhưng cũng đoán: “Là bệ hạ ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.