Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 299



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


“Quận chúa, thuộc hạ cũng có một tin vui muốn bẩm báo.” Tùy A Hỉ đưa Tề Bồi đến nơi rồi quay về, vừa về đã hồ
hởi cầu kiến.
“Được rồi sao?” 3Thẩm Hi Hòa đoán được ngay.
Lúc này là vừa vặn ba tháng, Thẩm Hi Hòa bảo Tùy A Hỉ đưa người kia vào, hắn ta chậm rãi bước qua cổng, Thẩm
Hi 1Hòa và Trân Châu vừa thấy mặt đã phải kinh ngạc, hoàn toàn không khác chút nào.
Trân Châu thậm chí còn bước tới sờ nắn mặt hắn ta, không hề 9có dấu vết gì, cũng không phải cải trang: “Thuật nắn
xương thật kỳ diệu!”
Thẩm Hi Hòa đi vòng quanh người này một vòng để đánh giá: “Dung mạ3o giống nhưng thần thái không được
giống cho lắm.”
Nàng bảo Bích Ngọc đem cặp giản của Lư Bính đưa cho hắn ta: “Cầm lấy đi, từ nay người chí8nh là Lư Bính, hãy
phiêu bạt giang hồ một thời gian, xem bốn biển là nhà, làm một du hiệp chân chính, xâm nhập vào thế giới của du
hiệp.”
Chỉ có vậy thì hắn ta mới trở thành Lư Bính không một sơ hở được, Tiêu Trường Phong còn đang để tang cho Tổn
vương, có lẽ không đến ba năm nhưng ít nhất cũng phải một năm, tức là bọn họ còn nửa năm nữa, người này rèn
luyện xong lại tiếp cận Tiêu Trường Phong là vừa.
“Thuộc hạ nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh.” Lư Bính nhận lấy cặp giản, từ nay tên hắn chính là Lư Bính.
Cuối cùng Thẩm Hi Hòa cũng được chứng kiến sự kỳ diệu của thuật nắn xương, tâm trạng nàng rất phấn khởi, còn
đặt một bàn tiệc để mọi người cùng ăn mừng. Tùy A HỈ cũng hớn hở vì năng lực của mình được chủ tử tán thưởng,
muốn uống vài ly nhưng lại bị Trân Châu ngăn cản.
“Vết thương trên lưng huynh mới khỏi hẳn, không nên uống rượu.” Trân Châu nói.
Tùy A H chợt đỏ mặt, ngượng ngùng mỉm cười, lắp bắp nói: “Ta… ta nghe muội.”
Những ai đang có mặt đều nhìn hai người họ với vẻ dò xét. Tử Ngọc và Hồng Ngọc là tinh quái nhất, Hồng Ngọc
giả vờ nâng ly, Tử Ngọc bắt chước Trân Châu ngăn lại, còn cố tình nói bằng giọng điệu đà: “Vết thương trên lưng
huynh mới khỏi hẳn, không nên uống rượu.”
Hồng Ngọc cũng khéo léo phối hợp, bắt chước điệu bộ của Tùy A Hỉ: “Ta… ta nghe muội.”
Hai người vừa dứt lời Trân Châu xấu hổ cầm khăn đuổi đánh cả hai Hồng Ngọc và Tử Ngọc vội nấp sau lưng


Thẩm Hi Hòa: “Quận chúa, quận chúa, Trân Châu tỷ tỷ thẹn quá hóa giận kìa, quận chúa cứu chúng em với.”
Trân Châu trừng mắt nhìn cả hai.
“Được rồi, hai người nghịch quá đấy.” Thẩm Hi Hòa vờ nổi giận, nhẹ nhàng khiển trách, sau đó nói đỡ giúp Trân
Châu, “A Hỉ vì cứu Trân Châu nên mới bị thương, Trân Châu quan tâm hẳn một chút cũng phải.”
“Đúng rồi, là bọn nô tỳ hiểu nhầm.” Hồng Ngọc nhanh nhảu nhận lỗi nhưng lại tinh nghịch nháy mắt với Trân
Châu.
Mạc Viễn ngồi cạnh Tùy A Hỉ thấy vậy thì lặng lẽ liếc Mặc Ngọc, sau đó ánh mắt hắn chợt tôi đi, nhưng rồi lại
ngoan cố nhìn thêm lần nữa, lần này Mặc Ngọc nhạy cảm phát hiện được, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, làm Mạc
Viễn hoảng hốt củi đầu.
Mặc Ngọc hờ hững quay mặt đi, mắt chẳng buồn chớp một cái, dường như cảnh tượng náo nhiệt trước mặt chẳng
liên quan gì đến nàng ta.
Có điều phản ứng của hai người họ không thoát được ánh mắt Thẩm Hi Hòa, án kỷ của Trân Châu và Mặc Ngọc
nằm ngay hai bên Thẩm Hi Hòa, nàng ngẫm nghĩ một chốc rồi mỉm cười điềm nhiên, không biết là đang nghĩ gì.
Thẩm Hi Hòa đã cập kê, năm người Trân Châu thật ra còn lớn hơn nàng, đến lúc nên tìm người thích hợp rồi.
Thẩm Hi Hòa định khi nào bọn họ tròn mười tám thì sẽ gả chồng, không để quá lớn tuổi.
“U U, muội định khi nào sẽ ra tay với Dương Lăng công chúa vậy?” Hôm sau Bộ Sơ Lâm lại đến. Đang trò chuyện,
nàng ta sực nhớ hôm nay vừa gặp được Dương Lăng công chúa, tuy rằng mình không còn bị nàng ta đeo bám
nhưng cũng muốn hỏi một câu.
“Không vội, ta đang đợi một cái cớ, đầu tháng sau các sứ thần mới rời Kinh.” Thẩm Hi Hòa bình tĩnh đáp.
“Cái cớ gì?” Bộ Sơ Lâm tò mò.
“Một cái cớ hợp tình hợp lý để Mục Nỗ Cáp giết công chúa.” Cạm bẫy mà Thẩm Hi Hòa sắp đặt lúc nào cũng kín
kẽ vô cùng.
“Hợp tình hợp lý?” Bộ Sơ Lâm cảm thấy khả năng này không lớn, hiện giờ hai người họ nhất trí nói với Hữu Ninh
để rằng cả hai cùng có tình cảm với nhau, Mục Nỗ Cáp sao có thể ra tay giết hại công chúa ngay thời điểm này
được?
Nàng ta cứ tưởng Thẩm Hi Hòa định vị oan cho Mục Nỗ Cáp, vốn dĩ Hữu Ninh để cũng không muốn hòa thân, chỉ
cần Thẩm Hi Hòa không sơ hở gì, không sợ sau này bị người ta bắt thóp thì dù lý do Mục Nỗ Cáp giết công chúa có
gượng ép đi chăng nữa, Hữu Ninh đế cũng sẽ khiến Mục Nỗ Cáp hết đường chối cãi.
“Một tháng sau, thái y sẽ khám được công chúa có thai.” Thẩm Hi Hòa không sợ bị Bộ Sơ Lâm biết, nàng mà không
nói thì thế nào cũng bị Bộ Sơ Lâm bám riết, vả lại nàng ta tuy không được thông minh cho lắm nhưng lại kín miệng.
Bộ Sơ Lâm: “Hi”


Nghe Thẩm Hi Hòa nói chắc nịch như vậy, xem ra công chúa có thai hay không cũng không quan trọng, Thẩm Hi
Hòa sẽ khiến ai nấy đều biết Dương Lăng công chúa đã có thai.
“Nếu vậy, Mục Nỗ Cáp càng không dám giết hại Dương Lăng công chúa.” Đó là cốt nhục của hắn ta cơ mà, trừ khi
Mục Nỗ Cáp bị điên, bằng không sao hắn ta dám giết vợ con ngay trên địa bàn của bọn họ cơ
chứ.
Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt lườm nàng ta rồi mới nói: “Dương Lăng công chúa không phải có thai một tháng.”
Bộ Sơ Lâm: “I”
Thì ra kế hoạch này không chỉ sắp xếp cho Dương Lăng công chúa có thai mà còn để Mục Nỗ Cáp bị cắm sừng nữa.
Nếu vậy, Mục Nỗ Cáp sẽ cho rằng hết thảy đều là tính toán của Dương Lăng công chúa nhằm tìm phụ thân cho
“đứa con hoang” trong bụng mình, nhất thời nóng giận giết chết Dương Lăng công chúa cũng hợp tình hợp lý.
Quả là kín kẽ vô cùng, Mục Nỗ Cáp khó lòng biện hộ! “Có phải muội đã bỏ thuốc để Dương Lăng công chúa có
triệu chứng mang thai giả không?” Bộ Sơ Lâm nghĩ đến các sơ hở có thể có, “Nhĩ Dương Lăng công chúa có thai
thật mà muội lại bỏ thuốc cho nàng ta chẳng phải là khéo quá hóa vùng?”
“Nàng ta không thể có thai được.” Thẩm Hi Hòa đã nghĩ chu đáo, hôm ấy nàng không chỉ đốt hương thôi tình
trong phòng mà còn treo túi thơm tránh thai trên màn giường.
“May mà ta và muội là bằng hữu chứ không phải kẻ địch.” Bộ Sơ Lâm lại một lần nữa thấy thật may mắn.
Thẩm Hi Hòa nói thẳng: “Ngươi nên thấy may là mình biết đầu thai.”
Nếu Bộ Sơ Lâm không phải con của Thục Nam vương, mà nàng lại không thể để quyền chỉ huy quân đội Thục
Nam rơi vào tay Hữu Ninh để thì nàng sẽ không khoan dung với Bộ Sơ Lâm đến thế, thậm chí còn chẳng buồn làm
bạn với nàng ta.
Bộ Sơ Lâm không thừa nhận mình được ưu ái là nhờ thân phận, nàng ta tin chắc mình được như vậy là nhờ sức hấp
dẫn của bản thân!
Bộ Sơ Lâm ở chơi trong quận chúa phủ cả buổi, ăn uống no nên rồi mới ra về, vừa ra khỏi quận chúa phủ đã bị
Thiên Viên chặn đường. Thiên Viên đưa cho Bộ Sơ Lâm một lọ thuốc: “Bộ thể tử, mai sẽ có người đưa Mục Nỗ Cáp
đến hoa lâu uống rượu, Bộ thể tử hãy rắc lọ thuốc này vào một vò rượu ngon rồi rót cho Mục Nỗ Cáp vương tử
uống.”
“Đây là thứ gì?” Bộ Sơ Lâm tỏ vẻ cảnh giác.


“Là một loại thuốc khiến đàn ông không làm đàn ông được nữa.” Thiên Viên khom lưng trả lời.
Bộ Sơ Lâm trố mắt, Tiêu Hoa Ung muốn bỏ thuốc để Mục Nỗ Cáp thành kẻ bất lực luôn!
Nàng ta từng nghe nói về loại thuốc này nhưng chưa thấy bao giờ, nhất thời mắt sáng rỡ, khẽ hắng giọng: “Tào thị vệ, ta làm việc cho
điện hạ hẳn sẽ được điện hạ thưởng gì đó chứ nh…”
Nói rồi, nàng ta lắc lọ thuốc trong tay, ám chi đầy lộ liễu. Thiên Viên cười đáp: “Bộ thể tử, thuốc này chỉ có hại với nam chứ hoàn
toàn vô hại với nữ“.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.