Tiêu Hoa Ung đưa cuốn sách nhỏ đến trước mặt Thẩm Hi Hòa bằng hai tay. Gương mặt hắn thật dịu dàng, ẩn chứa những cảm xúc trong trẻ3o, tựa như tấm lòng chân thành của hắn vậy. Mùa Hè là mùa sen nở, những đóa sen hồng nhạt duyên dáng xòe cánh trong ao, trên lá se1n xanh hãy còn đọng sương sớm, nắng mai dát vàng lên mặt ao phẳng lặng, và đôi mắt hắn cũng long lanh như thế. “Chắc điện hạ cũng 9biết, ta không dễ gì cam tâm dưới quyền người khác, điện hạ giao thuộc hạ cho ta không sợ có ngày bị ta phản bội ư?” Thẩm Hi Hòa hỏi nhỏ. 3 Tiêu Hoa Ung lắc đầu mỉm cười: “Ta muốn có được thứ quý giá nhất của U U, đương nhiên phải trả giá tương xứng. U U sẽ không cam tâ8m dưới quyền người khác, nhưng cũng không phải người thèm khát quyền lực.” “Lòng người dễ đổi.” Thẩm Hi Hòa chớp mắt, cặp mắt đen sâu thẳm của nàng như ẩn như hiện dưới hàng mi dài cong vút, “Bây giờ ta hờ hững với quyền lực, chỉ bảo vệ người mình muốn bảo vệ, nhưng có khi đó là do ta chưa biết cảm giác thống trị thiên hạ, thâu tóm toàn bộ quyền hành trong tay là như thế nào. Tương tự, ta cho rằng rất có thể điện hạ sẽ không giữ được bản tâm sau khi đăng cơ.” Tiêu Hoa Ung trầm ngâm: “Mấy năm nay ta đã ngao du khắp chốn, gặp gỡ bao người, chứng kiến bao việc. Ta nhận thấy bản chất của phụ nữ dễ mềm lòng và coi trọng tình cảm hơn đàn ông. Có những người đàn ông trời sinh đã có đầu óc chính trị, mưu kế và dã tâm, nhưng phụ nữ thì không. Không phải vì phụ nữ không có thiên phú hay là bị hoàn cảnh sống hạn chế, mà là vì ước nguyện của bọn họ đơn giản và nhỏ bé hơn đàn ông nhiều. Sau này, vì hoàn cảnh ép buộc, trải qua ba chìm bảy nổi, bọn họ mới đánh mất tâm nguyện thời thiếu nữ của mình. U U sinh ra trong nhà quyền quý, được giáo dục bài bản, hiểu rõ đạo lý làm người. Nếu có ngày người như nàng cũng bị quyền lực làm mờ mắt, cũng tham quyền cố vị thì đó chắc chắn là do ta đã phạm phải sai lầm lớn nhất đời mình. Nếu ta không phụ bạc hoặc khiến nàng bị tổn thương, nàng sẽ không thay đổi. Kể cả thật sự có một ngày ta bị nàng phản bội thì cũng là đáng đời.” Tiêu Hoa Ung nói hết sức chân thành, không còn dáng vẻ bỡn cợt thường ngày nữa. Thẩm Hi Hòa nhìn hắn chằm chằm trong chốc lát rồi vươn tay cầm lấy bản danh sách: “Được điện hạ tin tưởng thế này, nhất định ta sẽ không phụ bạc tấm chân tình của điện hạ.” Khóe môi Tiêu Hoa Ung cong cong, ánh mắt cũng đong đầy ý cười, hắn chầm chậm buông thõng hai tay, cúi đầu cất tiếng: “Ta muốn nói câu này, mong U U đừng trách.”
“Vậy thì tốt nhất điện hạ đừng nói.” Thẩm Hi Hòa dứt khoát từ chối, không muốn nghe hắn nói tiếp. Tiêu Hoa Ung ngẩn người, chợt nhận ra có lẽ vì lâu nay hắn thường buông lời cợt nhả giống mấy gã công tử nhà giàu ăn chơi trác táng nên lúc này Thẩm Hi Hòa mới hiểu lầm hắn lại ngựa quen đường cũ. Tiêu Hoa Ung xem như được nếm mùi gieo gió gặt bão, hắn lúng túng quệt mũi: “Ta không định trêu nàng đâu… Ta đang lo không biết nếu giao bản danh sách này cho U U thì liệu U U có nghi ngờ rằng ta muốn đẩy U U và Tây Bắc xông pha chiến trường vì mình trong khi bản thân thì trốn ở hậu phương ngồi mát ăn bát vàng, bất cứ lúc nào cũng có thể đâm sau lưng nàng và Tây Bắc…” Một khi Tiêu Hoa Ung giao lực lượng của mình cho Thẩm Hi Hòa, sau này người đối đầu trực diện với Hữu Ninh đế sẽ là Thẩm Hi Hòa. Cho dù Hữu Ninh để có thăm dò bằng cách nào đi nữa, có Thẩm Hi Hòa chắn phía trước Tiêu Hoa Ung, Hữu Ninh đế sẽ không thể nhận diện được kẻ địch chân chính của mình. “Điện hạ nói sau này có bị ta phản bội cũng là đáng đời, vì điện hạ biết tất thảy đều do điện hạ chủ động lựa chọn.” Thẩm Hi Hòa cười nhạt, “Ta cũng thế thôi.” Dẫu cho sau này có bị lợi dụng đi chăng nữa thì đó cũng là hệ quả của những lựa chọn hôm nay, là do bản thân đã lơ là cảnh giác nên mới gây ra họa lớn, nguồn cơn đều tại chính mình. Nay Tiêu Hoa Ung đã giao phó tất cả những gì hắn có cho nàng, đương nhiên nàng sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn. Hai người nhìn nhau mỉm cười, chút khúc mắc mấy ngày trước đã tan thành mây khói, Tiêu Hoa Ung lại dính với Thẩm Hi Hòa như sam, còn bám người hơn cả Đoản Mệnh, mãi đến chập tối mới chịu về cung. Thẩm Hi Hòa mở cuốn sách Tiêu Hoa Ung đưa ra xem dưới ánh nến lập lòe. Lâu nay, thỉnh thoảng nàng vẫn nghe hắn đề cập đến chuyện trên triều nên cũng biết đôi điều về thể lực của hắn, nhưng giờ xem hết danh sách mới biết trước khi có án gian lận khoa cử, dưới trướng Tiêu Hoa Ung không có ai giữ chức vụ quan trọng ngoài Thôi Tấn Bách và Triệu Chính Hạo. Thậm chí, khi ấy vây cánh Thái tử chỉ có dăm ba viên quan tép riu, phải đến khi án gian lận khoa cử đã kết thúc, Tiêu Hoa Ung mới cài cắm một lượng lớn người của mình vào trong triều, nhưng toàn là các chức vụ vặt vãnh chẳng ai để ý. Nếu thuận lợi, phải mất khoảng mười năm nữa những người này mới có thể trèo lên một cấp bậc có thực quyền, nếu giữa chừng gặp biến cố gì thì còn lâu hơn nữa. Tiêu Hoa Ung từng nói hắn chỉ nâng đỡ bọn họ đến đó, còn thăng tiến thế nào thì bọn họ phải tự lực cánh sinh, có thể trèo cao đến đâu còn phải xem vận mệnh, hắn sẽ không đặc biệt ưu ái ai. Thậm chí, bọn họ còn chưa phải là nhân vật mấu chốt dưới quyền Tiêu Hoa Ung, muốn được hắn chú trọng bồi đắp thì bọn họ phải có bản lĩnh thật sự mới được. Tiêu Hoa Ung là Thái tử, là người thừa kế ngôi vua trong tương lai, người được hắn bồi đắp sẽ là rường cột nước nhà sau này, chứ không chỉ là một thành viên trong vây cánh của hắn. Bởi vậy, Tiêu Hoa Ung luôn tận lực khách quan hết mức có thể, không thiên vị ai.
Thẩm Hi Hòa xem qua danh sách một lượt rồi khép lại, cất tiếng hỏi Trân Châu: “Mấy ngày nay Diệp thị có động tĩnh gì không?” Trân Châu trải chăn đệm xong xuôi rồi đi đến bên Thẩm Hi Hòa: “Mấy ngày trước, Diệp thị đến chùa Tướng Quốc lập bài vị cho Tiêu Trường Thái, sau đó mời cao tăng trong chùa tụng kinh siêu độ. Từ hôm đó đến nay, nàng ta vẫn còn ở trong chùa, nói là muốn tụng kinh bảy ngày. Diệp Vãn Đường chung quy vẫn nể tình phu thê mà lập bài vị cho Tiêu Trường Thái, xem như trọn tình trọn nghĩa. Nghĩa tử là nghĩa tận, nàng ta không muốn so đo gì nữa. Xem ra, Diệp gia không cho Diệp Vãn Đường biết Tiêu Trường Thái vẫn còn sống, không thì nàng ta đã không buông bỏ nhanh đến vậy. Có khi Diệp Vãn Đường còn thấy may mắn là Tiêu Trường Thái đã chết, chứ nếu hắn ta còn sống thì nàng ta lại không biết phải đối mặt thế nào. Cái chết của Tiêu Trường Thái đã xóa nhòa tất cả, giúp Diệp Vãn Đường bỏ qua việc Tiêu Trường Thái đã lừa gạt và lợi dụng mình, từ đó quay trở lại với con người ban đầu của bản thân mình. Thẩm Hi Hòa nhìn ngọn lửa chập chờn trên giá nến, im lặng một lát rồi nói: “Ngày mai, chúng ta sẽ đến chùa Tướng Quốc một chuyến.” Mấy ngày nữa là phải đi hành cùng Lân Du rồi, Tiêu Hoa Ung nói có vài việc cần thu xếp nên sẽ không đến quấy rầy nàng.
Thẩm Hi Hòa muốn gặp Diệp Vãn Đường một lần, trực giác mách bảo nàng Tiêu Trường Thái sẽ không bỏ lỡ cơ hội hiếm hoi này, thế nào cũng nhân lúc Kinh đô vắng người để tìm Diệp Văn Đường. Nếu Hữu Ninh để dự định ra tay với Tiêu Hoa Ung tại hành cùng Lân Du, Thẩm Hi Hòa tất phải mang theo phần lớn lực lượng. Những người được phân công ở lại Kinh thành để đối phó với Tiêu Trường Thái chưa chắc đã làm nên chuyện, lại không thể giao cho người của Tiêu Hoa Ung mai phục Tiêu Trường Thái được, bằng không Tiêu Hoa Ung sẽ lộ tẩy trước mặt Hữu Ninh đế. Huống chi, giết Tiêu Trường Thái thì dễ, nhưng muốn xóa sổ thế lực sau lưng hắn ta lại không phải chuyện một sớm một chiều. Tiêu Trường Thái không còn tư cách kế vị không có nghĩa là hắn ta sẽ không ủng hộ người khác, quyết sống mái với Tiêu Hoa Ung đến cùng. Thẩm Hi Hòa nghĩ đã vậy thì nàng sẽ đổi biện pháp để ra đòn trí mạng với Tiêu Trường Thái.