Hôm nay, Tiêu Hoa Ung mà rơi xuống cầu hoặc mất mạng, đồng thời Hữu Ninh đế có chút chần chừ, không dốc hết sức cứu, tin đồn Hữu Ninh đế sá1t hại huynh trưởng sẽ lan xa, chẳng lẽ ông ta phải giết sạch dân làng ở đây? Lắm người nhiều miệng, ai cũng có thể tung tin đồn, k0hó mà tra được kẻ châm ngòi thổi gió là ai. Hữu Ninh đế khẳng định Tiêu Hoa Ung là con mình thì sau này có muốn phế Thái tử cũng không thể1 lấy đây làm cớ. Tiêu Hoa Ung đã bắt đầu chuẩn bị cho công cuộc giao tranh trực diện với Hữu Ninh đến từng bước phá hủy các chiêu trò mà H2ữu Ninh đế có thể sử dụng để công kích hån. “Tình phụ tử thật cảm động” Tiêu Giác Tung lạnh lùng nhạo báng, khẽ nghiêng đầu. <6br>Đám thuộc hạ sau lưng ông ta cùng giương cung, một loạt mũi tên vèo vèo bắn tới. Tiêu Hoa Ung gắng hết sức né tránh nhưng vẫn bị một mũ9i tên vượt qua vai, máu tươi rịn ra, nổi bật trên vải áo sáng màu. Ánh mắt Thẩm Hi Hòa lạnh bằng, nàng giật lấy cây cung trong tay thị vệ, lắp tên kéo cung. Mũi tên xé gió lao đi, bay vút qua đám người Tiêu Giác Tung rồi cầm phập vào mi tâm một gã cung tiễn thủ nấp trong bụi cỏ, làm gã ngã lăn ra, máu tươi ròng ròng. Ai chứng kiến cảnh này cũng phải kinh ngạc, kể cả Thẩm Hi Hòa. Nàng biết bản lĩnh bắn tên của mình thế nào, cây cung này nặng hơn mức nàng thường dùng nhiều, miễn cưỡng lắm mới bắn được một mũi tên, đến giờ tay nàng còn run bần bật. Nàng không nghĩ mình có thể bắn trúng ai, chẳng qua là bị Tiêu Giác Tung chọc giận, đặc biệt là vết máu trên vai Tiêu Hoa Ung càng khiến lửa giận ngập tràn trong lòng nàng, thế nên mới kích động kéo cung. Tiêu Hoa Ung bám chặt thành cầu, thấy cảnh này không khỏi nhếch môi, mắt sáng lấp lánh. Tiêu Trường Doanh thất thần, hết nhìn gã cung tiễn thủ bị Thẩm Hi Hòa bắn chết lại ngoài đầu nhìn nàng. Tiêu Giác Tung cũng nhìn chằm chằm thi thể nằm sõng soài gần đó một hồi rồi mới ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Thẩm Hi Hòa: “Cha nào con nấy, con gái của Tây Bắc vương quả là dũng mãnh phi thường, không hổ uy danh của phụ thân người” “Đừng làm hắn bị thương” Thẩm Hi Hòa điềm tĩnh mở miệng, giọng điệu lạnh nhạt, dáng đứng thẳng tắp, “Ta trả lại mũi tên vừa rồi cho ông. Nếu ông hoặc người của ông làm hắn bị thương, ta sẽ lấy roi quất xác ông gấp mười lần thế, hắn mà ngã xuống sông, ta sẽ nghiền xương ông thành tro, để ông chết không được yên” Thanh âm nàng tựa như mây trời, thong dong và điềm tĩnh. Nàng không nghiến răng nghiến lợi, không nghiêm mặt, chỉ nhẹ nhàng nói lên quyết tâm đã nói là làm. Tiêu Giác Tung sửng sốt trong thoáng chốc, lạ thay lại không phẫn nộ. Ông ta đã gần đất xa trời nên chẳng muốn chấp nhặt gì nữa, có điều lời uy hiếp của Thẩm Hi Hòa khiến ông ta e ngại. Ông ta không muốn chết rồi còn bị quất xác, không được chôn cất tử tế. Tiêu Giác Tung không trả lời Thẩm Hi Hòa, Hữu Ninh đế thình lình bước lên cầu treo, vững vàng mà nhanh nhẹn tiến về phía Tiêu Hoa Ung. Ai nấy căng thẳng dõi theo, riêng Tiêu Trường Doanh đã vào thể sẵn sàng chiến đấu. Tiêu Giác Tung mím môi nhìn Hữu Ninh đế tiến lại gần, ánh mắt cả hai người đều cực kỳ sắc bén. Khi Hữu Ninh đế còn cách Tiêu Hoa Ung năm sáu bước, Tiêu Giác Tung ra lệnh: “Bắn tên!” “Hộ giá!” Mưa tên ập xuống, Tiêu Hoa Ung vội lắc mạnh thành cầu, đồng thời Tiêu Trường Khanh cũng chạy đến đầu cầu bên này giúp Tiêu Hoa Ung một tay. Cây cầu chao đảo dữ dội, nhờ vậy Tiêu Hoa Ung và Hữu Ninh đế mới thoát được cơn mưa tên đầu tiên, cả hai người cùng ngã sấp xuống mặt cầu, Vì bị rung lắc quá mạnh, một số tấm ván vốn đã lỏng lẻo sẵn bật tung ra, rơi xuống sông. Tiêu Hoa Ung lọt thỏm xuống khe hở, hai tay níu chặt sợi dây thừng buộc vào tấm ván, cả người lơ lửng giữa không trung, chân chìm dưới nước sông. Tình huống của Hữu Ninh đế cũng không khác Tiêu Hoa Ung là mấy. Để hai người họ không bị người của Tiêu Giác Tung bắn trúng, dưới sự yểm hộ của cung tiễn thủ, tướng sĩ bên này đều tập trung lắc cầu treo không dám ngơi tay. Cây cầu treo ọp ẹp này nào chịu nổi lực tác động mạnh, một số binh sĩ nhảy xuống sông sẵn sàng tiếp ứng, nhưng đám người của Tiêu Giác Tung chẳng những công kích Hữu Ninh đế mà còn tìm cách phá đám, không cho bọn họ xuống sông, làm không ít binh sĩ trúng tên. Tiêu Giác Tung cầm lấy một cây nỏ, nhắm về phía Hữu Ninh đế. Tiêu Trường Doanh thấy vậy cũng giương cung. Mũi tên từ cây nỏ của Tiêu Giác Tung xé gió lao tới, nhưng khi sắp bắn trúng Hữu Ninh đế lại bị mũi tên của Tiêu Trường Doanh làm cho chệch hướng. Phát bắn của Tiêu Trường Doanh khiến cả hai phe đang chém giết nhau kịch liệt cũng phải chấn động, đến cả Thẩm Hi Hòa cũng giật mình. Lực bắn của nó lớn hơn cũng nhiều, trong tình huống như vậy mà Tiêu Trường Doanh có thể bắn chuẩn đã là cực khó, vậy mà mũi tên của hắn còn có thể làm chệch hướng mũi tên của Tiêu Giác Tung, có thể nói cả thiên hạ này chẳng mấy ai làm được. Chẳng trách năm ấy bị truy sát gắt gao, nhiều lần bị bao vây mà Tiêu Trường Doanh vẫn có thể chạy trốn được lâu đến thế, võ nghệ của hắn quả là phi phàm.
Tiêu Giác Tung liếc Tiêu Trường Doanh rồi tiếp tục giữ nó nhắm bắn Hữu Ninh đế. Tiêu Trường Doanh cũng lắp tên kéo cung, tốc độ bắn của cung không thể sánh bằng nỏ, có điều vị trí của Hữu Ninh đế gần phía Tiêu Trường Doanh hơn. Tiêu Trường Doanh dự đoán khá chuẩn, Tiêu Giác Tung nhiều lần làm động tác giá, Tiêu Trường Doanh vẫn không buông dây cung, mãi đến khi Tiêu Giác Tung thật sự chuẩn bị bắn phát thứ hai, Tiêu Trường Doanh mới buông tay trước một bước, một lần nữa bắn trúng mũi tên của Tiêu Giác Tung. Tiêu Giác Tung cứ tưởng mũi tên ban nãy của Tiêu Trường Doanh chỉ là ăn may, nhưng lần này không thể không nhìn Tiêu Trường Doanh với vẻ tán thưởng. Ông ta chợt thấy ghen tỵ với Hữu Ninh đến thời trẻ ông ta sống trong vinh hoa phú quý nhưng chưa con cái gì đã phải phiêu bạt khắp nơi, còn Hữu Ninh đế thì đồng con nối dõi, đã vậy chẳng có đứa nào là hạng giá áo túi cơm cả. Có Tiêu Trường Doanh đối phó Tiêu Giác Tung, Hữu Ninh đế thở phào một hơi, nhưng đúng lúc này lại có tiếng dây thừng đứt phựt.
Tiêu Hoa Ung tụt xuống thêm một đoạn,Thẩm Hi Hòa thấy vậy bèn đi về phía hạ du,không bận tâm đến cuộc giao tranh trên bờ nữa. Nước sông chảy xiết,một khi rơi xuống nước ắt sẽ bị nước cuốn trôi,dù biết bơi cũng sẽ bị dòng nước làm cho chệch hướng. “Trân Châu,em đi hỏi dân làng thử xem nào giờ có ai bị rơi từ trên cầu xuống sông hay chưa,nếu có thì bọn họ vớt được người đóở khúc nào.Trong lúc dẫn theo Mặc Ngọc đi về phía hạ du,Thẩm Hi Hòa chợt nghĩ đến cách này. Trân Châu vội vâng dạ,sau đó đi vòng qua chiến trường của hai phe,tìm đến chỗ các dân làng đang sợ sệt co cụm một đám,không dám nhúc nhích nữa bước.