Nghe Thẩm Hi Hòa trêu, ánh mắt Tiêu Hoa Ung chợt lấp lánh, hắn tươi cười rạng rỡ, một nụ cười trong trẻo nhưng đủ sức làm say lòng người: “Trên đ1ời chỉ có mình nàng là có thể hiểu hết về ta và thấy được bản tính của ta” Tiêu Hoa Ung chầm chậm ngước nhìn nàng, ánh đèn ấm áp phản ch0iếu trong cặp mắt trong veo của hắn khiến sắc mặt hắn thêm phần dịu dàng: “Cũng chỉ mình nàng có thể khiến ta cởi bỏ lớp ngụy trang và buông lỏn1g cảnh giác mà thôi” Cặp mắt Tiêu Hoa Ung vốn không phải mắt đào hoa, nhưng lúc này lại chứa chan tình ý, làm Thẩm Hi Hòa không dám nhìn2 thẳng mà liếc nhìn trời: “Điện hạ nghỉ ngơi thêm lát nữa đi” Thấy Thẩm Hi Hòa tránh né, Tiêu Hoa Ung nhếch môi cười khẽ, một niềm vui n6ho nhỏ dần lan tỏa trong lòng, không còn rầu rĩ như trước. Hắn nói nhỏ: “Mai ta phải tiếp tục hôn mê, UU đừng lo ta nghỉ ngơi không đủ, nàng mới9 là người cần được nghỉ ngơi đấy.” Thẩm Hi Hòa gật đầu, liếc nhìn Tiêu Hoa Ung, ra hiệu cho hắn buông tay mình ra. Tiêu Hoa Ung chợt cười gian, chẳng những không buông tay mà còn kéo Thẩm Hi Hòa xuống giường. Hắn canh vừa khéo để Thẩm Hi Hòa ngả đầu lên gối, nàng ngửi được mùi hương quen thuộc của lá bạch quả thoang thoảng quanh đây. Tiêu Hoa Ung nằm nghiêng bên cạnh nàng, khuỷu tay chống lên gối. Thấy Thẩm Hi Hòa nhìn mình giận dữ, hắn vẫn cười ngả ngớn. Biết Thẩm Hi Hòa sẽ không lớn tiếng kéo người khác để ý, Tiêu Hoa Ung chầm chậm cúi đầu, đôi mắt sâu thẳm đầy vẻ mập mờ. Thẩm Hi Hòa nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt lạnh bằng như muốn nói hắn mà dám làm cần thì nàng sẽ khiến hắn đẹp mặt. Hơi thở mang theo mùi thuốc nhàn nhạt của Tiêu Hoa Ung phả vào mặt nàng, hắn nằm xuống bên cạnh nàng, kề môi sát bên tai nàng mà nói một cách mờ ám: “Bây giờ U U mà đi khỏi đây, chỉ e sẽ có người nghi ngờ ta đã tỉnh lại, đành để U U nghỉ tạm ở đây một đêm, ta sẽ không mạo phạm U U đầu” “Điện hạ đọc bao nhiêu là sách thánh hiền mà đến nghĩa của từ ‘mạo phạm’ cũng không biết à?” Thẩm Hi Hòa lạnh lùng hỏi. Nắm tay nàng cùng chung chăn gối, má ấp vai kề, vậy mà còn báo là không mạo phạm? “Ta biết chứ.” Tiêu Hoa Ung cười khẽ, “Nhưng mà… UU vẫn luôn dung túng cho ta… nên ta không sợ” Thẩm Hi Hòa điên tiết đến nỗi mặt đỏ phừng phừng, lòng thầm tiếc hồi bé không được học võ vì nguyên nhân sức khỏe, chứ nàng mà có võ nghệ như phụ thân hay huynh trưởng thì nhất định phải dạy cho gã vô liêm sỉ này một bài học. Hắn biết nàng luôn coi trọng đại cục, sẽ không làm gì tổn hại đến hắn nên mới không ngừng động chạm đến giới hạn chịu đựng của nàng chẳng chút kiêng dè, lại còn ngang nhiên đắc ý nói ra miệng. Tiêu Hoa Ung biết mình đã bước vào vùng cấm của Thẩm Hi Hòa, nhân lúc nàng chưa nổi cơn thịnh nộ, hắn vội ngoan ngoãn nhích vào trong, sát mép giường, chừa lại một khoảng trống giữa hai người. Thẩm Hi Hòa bật dậy, người luôn tuân thủ lễ giáo như nàng sao có thể chấp nhận tùy tiện ngủ cùng giường với một người đàn ông, dù người đó có là hôn phu của mình và hai người có nằm cách nhau một khoảng đi nữa. Nàng ngồi xuống trường kỷ, đặt án trà trên trường kỷ sang một bên rồi để nguyên áo ngoài nằm xuống, nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhịp thở đều đặn. Tiêu Hoa Ung nghiêng đầu nhìn nàng, không biết nghĩ đến điều gì mà nhoẻn cười, sau đó cũng đi vào mộng đẹp. Sáng sớm hôm sau, Tiêu Hoa Ung ngủ dậy trước, nghe có tiếng bước chân lại gần, hắn bèn ngồi dậy. Thẩm Hi Hòa nghe được động tính cũng thức giấc theo. Hai người nhìn nhau, Tiêu Hoa Ung nằm xuống như cũ, Thẩm Hi Hòa ra mở cửa, người đến là Lưu Tam Chỉ, sau lưng là ba vị thái y và Thiên Viên. “Quận chúa” Lưu Tam Chỉ làm lễ với Thẩm Hi Hòa, “Nô tài được lệnh đến thăm điện hạ” Thẩm Hi Hòa nhường đường: “Thái tử vẫn chưa tỉnh” Ba vị thái y thay nhau bắt mạch cho Tiêu Hoa Ung, sau đó thì thầm bàn luận một hồi rồi lắc đầu với Lưu Tam Chỉ. Lưu Tam Chỉ cung kính nói với Thẩm Hi Hòa rằng mình phải trở về báo cáo với Hữu Ninh đế rồi đi ngay. Thẩm Hi Hòa quay về tiểu viện của mình, vốn nằm gần đó. Nàng rửa mặt, thay y phục rồi sang chỗ Tiêu Hoa Ung dùng bữa sáng. Nơi đây không thể sánh với Đông cung, lại đang thời điểm mấu chốt, cho dù lúc trước Hữu Ninh đế không phải người canh chừng thì giờ cũng phải đề phòng tại vách. mạch rừng. Tiêu Hoa Ung vờ hôn mê cả ngày, không trò chuyện với Thẩm Hi Hòa một câu. Thiên Viên sắc thuốc cho Tiêu Hoa Ung để bồi bổ cơ thể, nếu không ăn uống gì trong thời gian dài thì có khỏe đến
mấy cũng khó trụ nổi. Khổ nỗi Thiền Viện bón thể nào Tiêu Hoa Ung cũng không chịu nuốt, Thẩm Hi Hòa chợt nhớ có lần Tiêu Hoa Ung cũng giở trò để nàng đút sủi cảo cho hắn. Thẩm Hi Hòa không muốn chiều Tiêu Hoa Ung quá mức bèn rảo bước ra khỏi phòng, thầm nghĩ không có mình ắt hẳn sẽ chịu uống thuốc. Nào ngờ Tiêu Hoa Ung khăng khăng không uống, Thiên Viên làm đổ gần hết bát thuốc, đành ủ rũ xin Thẩm Hi Hòa giúp đỡ. Thẩm Hi Hòa đang đọc sách, nghe vậy bèn bảo nói: “Đói bụng không chịu nổi thì sẽ uống thuốc thôi” Dù gì người bị đói không phải nàng, nàng muốn xem thử Tiêu Hoa Ung kiên trì được bao lâu. Sự thật là Thẩm Hi Hòa đã đánh giá thấp sức nhẫn nại của Tiêu Hoa Ung. Nửa đêm, mặc cho bụng sôi ùng ục, hắn vẫn nhắm mắt giả vờ hôn mê bất tỉnh trên giường. Thoạt đầu, Thẩm Hi Hòa quyết chí làm ngơ, nhưng bụng hắn cứ réo mãi. Cuối cùng, Thẩm Hi Hòa phiền không chịu được, đành cầm lấy bát thuốc, múc một thìa và nói: “Điện hạ mau uống thuốc đi, đừng được voi đòi tiên nữa” Thìa đưa đến bên môi, Tiêu Hoa Ung ngoan ngoãn há miệng, mắt vẫn nhắm nghiền nhưng đôi mi lại run run, khóe môi cong cong. Dáng vẻ đắc ý của hắn khiến Thẩm Hi Hòa suýt nữa không kìm được mà úp cả bát thuốc vào mặt hắn. Bón thuốc xong, đợi cho người hầu đã lui cá ra ngoài, Thẩm Hi Hòa mới hỏi: “Điện hạ muốn giả vờ đến khi nào?” Nàng không muốn cứ mãi thế này. Bỏ mặc hắn thì người khác sẽ nghi ngờ, nhưng ở lại đây diễn trò cùng hắn thì ai mà chịu được những trò tai quái của hắn cơ chứ? “Loại độc này không phải chỉ uống một lần là xong” Hắn không gạt Thẩm Hi Hòa. Dẫu sao cũng là thuốc độc, dù là lấy độc trị độc đi nữa thì cũng phải chia làm nhiều lần uống, bằng không hai loại độc không thể khắc chế lẫn nhau, trái lại còn khiến hắn mất mạng. Thẩm Hi Hòa chau mày, không phải nàng không tin Tiêu Hoa Ung, chỉ là bỗng dưng thấy xót thay cho hắn: “Điện hạ đã chịu khổ nhiều rồi”
Nghe vậy,Tiêu Hoa Ung hớn ha hớn hở,hí hửng nắm tay Thẩm Hi Hòa:“Chẳng có gì là khổ,nếu nhờ vậy mà được UU thương xót thì có trắc trở đến mấy cũng đáng” Nghĩ đến đây,hắn còn mừng thầm vì nếu không trúng độc,hắn sẽ không giả vờ ốm yếu bệnh tật,cũng không che giấu tài cán của bản thân,mọi người cũng không đồn đại rằng hẳn là người yểu mệnh,thể thì làm sao được Thẩm Hi Hòa lựa chọn cơ chứ? Tiêu Hoa Ung rất vừa lòng với vòng tuần hoàn nhân quả này.
“Nếu phải trải qua muôn vàn kiếp nạn mới đượcởbên nàng,dù có phải xuống địa ngụcATỷ ta cũng sẵn lòng.”