Cuộc Sống “Trà Xanh” Của Thái Tử Điện Hạ

Chương 46



Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter


*********************************


Mùi hương rất nhạt, Thẩm Hi Hòa ngoài đầu lại, dõi mắt nhìn theo bóng dáng Dư tiểu thư một lúc mới xác định
mình không nghe nhầm.


Xả thân3 cứu tổ mẫu, tấm lòng hiếu thảo cảm động trời xanh.


Ai mà ngờ được đây lại là một màn kịch tự biên tự diễn cơ chứ?


Người hành hu1ng e là giờ này đã chết vì chất độc bộc phát, muốn điều tra cũng chưa chắc đã tìm ra vết tích. Ít ai
biết rằng dịch trắng bên trong thân sen Qua9n m cùng với nước nhỏ xuống từ gân lá đều có độc, dùng quá liều có
thể gây tử vong.


Người ban nãy rõ ràng có dùng sen Quan m, liều lượng3 cũng không ít, hắn chắc chắn là kẻ đẩy lão phu nhân
xuống hồ, nhưng hắn nào biết người được mình liều mạng giúp đỡ lại hạ độc mình từ trước?


Có điều chuyện này đều liên quan gì đến nàng?


Thẩm Hi Hòa bình thản dẫn Tử Ngọc và Bích Ngọc ra khỏi chùa Tiến Phúc.


Đã nhận lời điều chế hương cho chùa Hộ Quốc, Thẩm Hi Hòa cũng để tâm, thật ra hương hoa đồ đề của nàng có
mùi thơm nồng như vậy là do nàng đã cho một ít Tiên Nhân Thao trong đó.


Nàng không nỡ đem Tiên Nhân Thao cho chùa Hộ Quốc.


“Không biết loại cây này có nhân giống được hay không.” Thẩm Hi Hòa muốn trồng Tiên Nhân Thao nhưng không
biết nên làm thế nào.


“Em đã hỏi thăm rõ ràng rồi, người rơi xuống nước tại chùa Tiến Phúc hôm qua chính là Bình Diệu hầu phủ lão
phu nhân, còn tiểu thư cứu người có khuê danh là Tang Ninh.”


Ngoài cửa sổ có tiếng Tử Ngọc vọng vào, Tử Ngọc không phải người thông minh, tính tình lại hiểu kỳ, từ ngày vào
Kinh, nàng ta suốt ngày hóng chuyện bên ngoài, vụ việc Bình Diệu hầu phủ đang là đề tài nóng để tán gẫu lúc nhàn
rỗi ở Kinh thành.


Nguyên nhân là do đến nay người ta vẫn hay nhắc lại chuyện năm xưa Bình Diệu hầu cầu hôn Bình Diệu hầu phu
nhân, thậm chí Bình Diệu hầu còn hứa hẹn ngay trong tiệc cưới rằng đời này sẽ không có con cái thử xuất, khiến vô
số người ghen tị.


Nhưng không ngờ vài ngày trước Bình Diệu hầu phủ bỗng âm thầm đón một thứ nữ từ bên ngoài về – đó là Dư
Tang Ninh.


Giai thoại bỗng biến thành lời nói dối, những người từng hâm mộ Bình Diệu hầu phu nhân sao có thể bỏ lỡ cơ hội
mỉa mai?


Thẩm Hi Hòa tính toán liều lượng cần dùng để điều chế hương Phật, cắt một miếng to bằng chiếc nhẫn mà lòng
đau vô cùng. Sau khi Tiên Nhân Thao bị cắt, vết cắt sẽ khô lại, không ảnh hưởng đến cả cây.


Bây giờ hương liệu chưa đủ, còn phải đợi người của nàng mua thêm về.


“Quận chúa, Tào thị vệ của Đông cung lại đến nữa, mang theo một hộp thức ăn.” Thẩm Hi Hòa vừa cất Tiên Nhân
Thao đi, ngoài cửa đã có tiếng Hồng Ngọc vang lên. Vừa nghe nói đến hộp thức ăn, Tử Ngọc đã không kiếm được,
hối hả chạy đến chỗ Tào Thiên Viên.


Nàng ta vẫn chưa tìm được cách làm mấy món điểm tâm lần trước, hiện tại nàng ta còn quan tâm đến đồ ăn thức
uống của Đông cung hơn cả chủ tử mình.


Có điều lần này Tử Ngọc phải thất vọng rồi, Tiêu Hoa Ung chỉ đưa đến một hộp nho, chứ không phải món ăn gì.


“Quận chúa, điện hạ muốn cảm tạ quận chúa hôm qua đã đi thăm điện hạ, đây là nho mà điện hạ tự tay trồng ở
Đông cung, là lứa chín đầu tiên, rất ngọt, không phải thứ gì quý giá, mong quận chúa đừng chê.” Thiền Viện dâng
lên hộp nho.


Thẩm Hi Hòa thích ăn ngon, cũng thích các loại trái cây tươi, trái gì nàng cũng thích.


Quả nho có sắc tím như thủy tinh, căng mọng, mùi nho thơm ngát, hấp dẫn vô cùng. Trước ánh mắt trông mong
của Tử Ngọc, Thẩm Hi Hòa gật đầu nhận lấy “Thay ta đa tạ Thái tử điện hạ.”


Người ta lấy cớ cảm tạ nàng đã đến thăm để tặng quà, chỉ là một lý do bình thường, vả lại nàng cũng muốn ăn, việc
gì phải từ chối?


Thiên Viên hớn hở ra về.


“Quận chúa, làm vậy liệu có gì không ổn hay chăng…” Bích Ngọc lo âu. “Có gì không ổn?” Thẩm Hi Hòa bảo Tử
Ngọc đi rửa một chùm.


“Thái tử điện hạ thường xuyên tặng quà..” Bích Ngọc cũng không biết phải nói thế nào, dù gì thì mỗi lần chỉ tặng
một hộp thức ăn, không đến mức gọi là lén lút trao nhận. Những thị vệ của Đông cung suốt ngày đưa hộp thức ăn
đến Thẩm phủ như thế, tuy hộp thức ăn không có gì quý giá, nhưng lại cho thấy sự thân thiết. “Người ngoài nghĩ
thế nào thì liên quan gì đến ta?” Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ để bản thân chịu thiệt vì ánh mắt người ngoài. “Sợ Thái
tử điện hạ sẽ nghĩ nhiều.” Bích Ngọc nhỏ giọng.


“Nghĩ nhiều chuyện gì?” Thẩm Hi Hòa cười khẽ, Thái tử điện hạ sẽ không ngây thơ đến mức cho rằng ta nhận hộp
thức ăn nghĩa là đối đãi khác biệt với hắn. Ta biết Thái tử điện hạ muốn cưới ta, ta cũng có ý muốn gả cho hắn,
trước tiên cử qua lại như thể đã.”


Nàng chưa từng muốn lạt mềm buộc chặt, cũng không muốn vừa mập mờ với Tiêu Hoa Ung, vừa ngấp nghé người
khác.


Ngay từ lần đầu gặp nàng, Tiêu Hoa Ung đã bóng gió về quan hệ giữa mình và Hữu Ninh đế, rằng hắn chỉ còn là
Thái tử trên danh nghĩa.


Nhưng trong mắt người đời, hắn chính là Hoàng Thái tử được Hoàng thượng thương yêu hết mực.


Đây là thành ý của Tiêu Hoa Ung, nếu có ngày nàng cảm thấy Tiêu Hoa Ung không thích hợp làm phu quân mình,
nàng cũng sẽ nói rõ, nếu Tiêu Hoa Ung có thẹn quá hóa giận thì nàng sẵn sàng tiếp chiêu.


Thấy quận chúa nhà mình đã suy xét kỹ càng, Bích Ngọc không nhiều lời nữa, chỉ hầu hạ Thẩm Hi Hòa ăn nho.


“Nho này trong veo mọng nước, các em ăn thử đi.” Không thể không nói, Đông cung của Tiêu Hoa Ung quả là
chốn đất lành, nho hắn trồng còn ngon hơn cả cống phẩm Tây Vực nàng từng ăn.


Khổ nỗi tỳ vị nàng yểu, ăn năm quả rồi thôi, còn lại đều chia cho bọn Tử Ngọc.


Sáng sớm hôm sau, Tạ Uẩn Hoài tìm đến. Hắn đến tái khám cho Thẩm Hi Hòa, phát hiện tình trạng sức khỏe của
nàng không khởi sắc nhưng cũng không tiếp tục chuyển biến xấu, hắn cho rằng phương pháp này có hiệu quả.


Lại một lần nữa chứng kiến Thẩm Hi Hòa uống thuốc và đau đớn đến nỗi mặt cắt không còn giọt máu, người co
rúm, Tạ Uẩn Hoài chau mày.


Hắn quay về tòa nhà năm ở ngoại ô của mình, vừa vào cửa đã thấy một người đang đứng quay lưng về phía hắn,
bàn tay chắp sau lưng đang mân mê một quân cờ đen. “Sức khỏe nàng thế nào?” Tiêu Hoa Ung hỏi.


Tạ Uẩn Hoài không thể không biết Thái tử điện hạ: “Quả thật Thoát Cốt Đan có hiệu quả, quận chúa dùng hết
thuốc có lẽ sẽ giúp lục phủ ngũ tạng tốt lên, khỏe mạnh như người thường.”


“Thuốc này có tác hại gì không?” Tiêu Hoa Ung lại hỏi.


“Thuốc này cực nóng, quận chúa thể hàn, lại yếu, mỗi lần uống thuốc tất phải chịu đau như cạo xương cắt thịt.” Tạ
Uẩn Hoài thành thật đáp.


Tiêu Hoa Ung ngừng mân mê quân cờ, chậm rãi quay lưng lại, gương mặt tuấn tú dần lộ khỏi bóng tối, ánh mắt


sáng quắc: “Bao lâu?” “Chừng nửa canh giờ”


Ánh mắt Tiêu Hoa Ung tôi lại, lạnh như băng: “Không có cách nào ngăn được ư?”


Tạ Uẩn Hoài trầm ngâm một lát rồi nói: “Mấy ngày nay ta đang mô phỏng một đơn thuốc tắm, nếu thành công,
quận chúa có thể ngâm mình trong nước thuốc rồi uống thuốc, sẽ tránh được đau đớn.”


“Có khó khăn gì không?”


“Một vị thuốc trong đó là Thiên Sơn tuyết liên cực hàn, ta đã thử mấy lần, phát hiện Thiên Sơn tuyết liên bình thường không có tác dụng.” Tak Uẩn Hoài lấy đơn thuốc đưa Tiêu Hoa Ung xem: “Cần dùng Thiên Sơn tuyết liên cực phẩm, loại tuyết liên này chỉ có trên đỉnh núi tuyết, ta đã treo thưởng cho người đi hái.”


Hiện giờ hắn cần bắt mạch cho Thẩm Hi Hòa ba ngày một lần, hắn sợ Thoát Cốt Đan có vấn đề gì ngoài ý muốn, đợi tỳ nữ Trân Châu của Thẩm Hi Hòa trở về thì hắn mới có thể rời khỏi đây, tự mình đi một chuyến.


Dường như nhìn thấu sự định của Tạ Uẩn Hoài, Tiêu Hoa Ung bỗng nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm: “Nàng là của ta.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.