Dường như có muôn vàn đóa hoa đang nở rộ trong lòng Tiêu Hoa Ung, hắn kích động nắm tay Thẩm Hi Hòa, giọng run run: “U U. U U, nà1ng nói là… nàng để tâm đến ta?” Hắn nói càng lúc càng nhỏ, ánh mắt thấp thỏm. “Ừ, ta có để tâm đến điện hạ” Th0ẩm Hi Hòa không hề trốn tránh. Nếu không để tâm đến hắn, cớ sao nàng lại canh chừng hắn cả đêm khi hiểu lầm hắn trúng độ1c chứ? Đối với một người luôn tuân thủ lễ giáo như Thẩm Hi Hòa, hành vi đó có thể nói là tương đối khác thường. 2Tiêu Hoa Ung dang tay ôm chầm lấy Thẩm Hi Hòa, lòng tràn đầy phấn khởi: “Ủ U, ta vui lắm!” Thẩm Hi Hòa chưa bao giờ nói 6ra điều này, sự kín đáo và lý trí của nàng khiến nhiều lúc Tiêu Hoa Ung thấy thật bất lực. Hắn vẫn luôn mơ sẽ có một ngày nàng k9hông thể thiếu hắn, không ai có thể thay thế được vị trí của hắn trong lòng nàng. Giờ đây, nghe nàng thừa nhận có để tâm đến mình, hắn có cảm giác như thể vừa nhặt được một món bảo vật trân quý, mặt mày hân hoan phơi phới. Thẩm Hi Hòa mặc cho hắn ôm, khóe môi cong cong: “Ta có làm hoành thánh cho điện hạ này” Tiêu Hoa Ung thích ăn hoành thánh, từ trước khi quen Thẩm Hi Hòa đã thể rồi, chứ không phải là vì Thẩm Hi Hòa mới thích. Chẳng qua là từ khi gặp nàng, hắn càng thêm yêu thích món ăn này. Hoành thánh không thể để lâu, Tiêu Hoa Ung lưu luyến buông Thẩm Hi Hòa ra. Thẩm Hi Hòa mở hộp, bưng bát hoành thánh đến trước mặt Tiêu Hoa Ung. Nhìn những viên hoành thánh trắng mềm nằm trong bát, Tiêu Hoa Ung hé môi cười, ăn sạch cá bát không chừa một giọt. Sau khi được Thẩm Hi Hòa dỗ ngọt một cách dễ dàng, Thái tử điện hạ bèn kéo nàng đi xem phòng tân hôn của hai người, hiện đã được trang hoàng tương đối. Thẩm Hi Hòa phát hiện toàn bộ ghế ngồi đều được chạm khắc hoa văn lá bạch quả, một số xòe ra như bươm bướm bay lượn, số khác ghép lại bên nhau trông như trăm hoa khoe sắc. Tiêu Hoa Ung còn dành riêng cho nàng một phòng để điều chế hương, bên trong có đầy đủ dụng cụ và nhiều nguyên liệu quý hiếm. Ngoài phòng trồng hai cây bạch quả, lá vàng lá tả rơi trong gió nhẹ, chỉ cần mở cửa sổ là có thể ngửi được hương bạch quả thoang thoảng. “Điện hạ không cần chiều ta đến thế đầu” Thẩm Hi Hòa xem qua một lượt, dù rất thích nhưng cũng có phần băn khoăn vì mọi thứ đều được bày biện theo sở thích của nàng chứ không phải Tiêu Hoa Ung. “Ta chỉ cần có nàng là đủ rồi, những thứ khác không quan trọng” Tiêu Hoa Ung liếc mắt đưa tình. Nàng đứng đó, mọi vật xung quanh chỉ còn là làm nền, miễn sao nhìn tạm được, dùng tạm được thì thôi. “Điện hạ không có thứ gì đặc biệt yêu thích sao?” Ngẫm lại, Thẩm Hi Hòa chỉ biết Tiêu Hoa Ung thích ăn hoành thánh, còn lại thì chưa từng nghe nói về sở thích nào khác của hắn. “Trước năm tám tuổi, ta thích ăn sữa đặc anh đào” Nụ cười của Tiêu Hoa Ung vụt tắt, “Vì thích nên mới không kiềm chế được mà ăn bát sữa đặc anh đào kia. Từ đó về sau, ta không bao giờ buông thả bản thân nữa” Không yêu thích gì thì mới không vui không buồn, không dễ dàng rơi vào cạm bẫy của người khác. Thẩm Hi Hòa chợt thấy đau lòng, dẫu biết rằng kẻ mạnh phải thế, đây cũng là lý do hầu hết kẻ mạnh đều cô độc. Sống mà không có thứ gì để yêu thích thì còn gì là lạc thú. Có lẽ trước kia hắn cũng bình thản chấp nhận việc mình yểu mệnh như thế. “Lúc trước không có cũng không sao, giờ ta đã có rồi” Tiêu Hoa Ung cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, đột ngột giơ lên, “U U chính là niềm yêu thích của ta” Đây là lần đầu Thẩm Hi Hòa nghe Tiêu Hoa Ung nói lời lãng mạn mà không phản bác hay trốn tránh, nàng chỉ nói: “Rất vinh hạnh” Trong quan điểm của Thẩm Hi Hòa, sống ở trên đời, ai cũng có sở thích riêng, có vậy mới có sức sống, mới có động lực để sống và tìm được lạc thú trong đó. Nàng rất vinh hạnh được làm niềm yêu thích của bậc nam nhi đội trời đạp đất, có năng lực xoay chuyển càn khôn như Tiêu Hoa Ung. Thẩm Hi Hòa mặc cho Tiêu Hoa Ung tiếp tục nắm tay mình đi dạo khắp Đông cung, nghe hắn giới thiệu về các dự định quy hoạch sau này. Nàng không chỉ lẳng lặng nghe như ngày thường mà thỉnh thoảng còn chủ động đưa ra đề nghị hoặc yêu cầu của bản thân, làm Tiêu Hoa Ung càng thêm mừng rỡ, lòng thầm ghi nhớ từng câu từng chữ nàng đã nói, thậm chí đi đến đâu cũng hỏi ý kiến nàng. Thẩm Hi Hòa dùng bữa tối tại Đông cung rồi mới về. Bầu trời vẫn còn sót lại chút ráng chiều le lói, soi rọi dòng người tấp nập. Phố xá Kinh đô vẫn náo nhiệt như mọi ngày, các quán ăn nườm nượp khách. “Quận chúa, Nhị nương tử và Dư Nhị nương tử kìa” Hồng Ngọc nhìn quanh quất, chợt thấy Dư Tang Ninh và Thẩm Anh Nhược đứng cùng một chỗ, hình như đang chuyện trò vui vẻ. Thẩm Hi Hòa nhìn theo hướng Hồng Ngọc chỉ, nơi đó là một hiệu vàng bạc, hình như hai người kia đang thảo luận về trang sức, xem dáng vẻ khá hợp ý nhau. “Dư Nhị nương tử sống ở nông thôn sau này mới được Dự phủ đón về vậy mà cũng hiểu biết về trâm cài châu
ngọc các thứ ư?” Bích Ngọc ngạc nhiên. “Nàng ta lên Kinh đã được một năm rồi” Dư Tang Ninh đến Kinh đô gần như cùng lúc với Thẩm Hi Hòa, có lẽ ngày xưa không được dạy báo nhưng một năm nay lại không thiếu người giúp đỡ, nhất là sau tiết mục múa kia. Hơn nữa, nàng ta vốn thông minh, lại chịu bỏ công, muốn học cũng không khó. “Quận chúa, Dư Nhị nương tử mưu mô xảo trá, có nên nhắc nhở Nhị nương tử không ạ?” Trân Châu hỏi. Tuy Thẩm Hi Hòa không quan tâm, cũng không can thiệp vào chuyện của Thẩm Anh Nhược, nhưng Dư Tang Ninh thì khác, người này từng hại chết không ít người. Nếu nàng ta ra tay với Thẩm Anh Nhược, chắc chắn Thẩm Hi Hòa sẽ ngăn cản. “Không cần.” Thẩm Hi Hòa lạnh nhạt bác bỏ, cho xe ngựa đi trước, bỏ lại Thẩm Anh Nhược và Dư Tang Ninh đằng sau, “Thẩm Anh Nhược sẽ không mặc cho người ta ức hiếp mình như các em nghĩ đâu. Vả lại, Dư Nhị nương tử cũng không dám ra tay với nó” Dư Tang Ninh từ lâu đã sợ nàng, sau sự kiện ở hành cùng lại càng thêm khiếp đảm, dù vẫn dám tiếp cận những người có liên quan với nàng nhưng chắc chắn không dám tùy tiện tính kể. “Quận chúa, Chiêu vương điện hạ vốn ngưỡng mộ Nhị nương tử, không biết Nhị nương tử có còn vương vấn gì không. Giờ Dự Đại nương tử được tứ hôn với Chiêu vương điện hạ, mà quận chúa từng nói Dư Nhị nương tử vẫn luôn thèm muốn hôn sự này.” Trân Châu nói, “Nô tỳ sợ Dư Nhị nương tử sẽ tìm cách để Dư Đại nương tử và Nhị nương tử trai có tranh nhau” “Trai có tranh nhau?” Thẩm Hi Hòa khẽ mím môi, “Không có đâu” Trân Châu không hiểu vì sao Thẩm Hi Hòa lại khẳng định chắc nịch như vậy. “Dư Đại nương tử vốn không thiết tha gì hôn sự này, còn Thẩm Anh Nhược thì đã dứt tình với chiều vương từ lâu” Bằng không, lúc ngã xuống hồ băng hồi năm ngoái, khi Chiêu vương nói muốn chịu trách nhiệm, Thẩm Anh Nhược sẽ không từ chối dứt khoát như thế trước mặt Thẩm Nhạc Sơn. Hai người họ đều không có ý với Chiêu vương thì tranh đoạt làm gì?
Chỉ cần Dư Tang Tử không ngốc,chiêu này sẽ vô tác dụng. “Dư Nhị nương tử đến giờ vẫn không có động tĩnh gì,thành thử nô tỷ không khỏi cả nghĩ”Trân Châu nói. “Không phải vội”Thẩm Hi Hòa bình tĩnh nói,“Thời gian tổ chức hôn lễ của Dư Đại nương tử và Chiêu vương vẫn chưa được quyết định,nhưng hẳn là sẽ diễn ra sau hôn lễ của ta và Thái tử,Dư Nhị nương tử vẫn có thể thong thả chuẩn bị.Huống chi … có khi nàng ta đã có hành động mà chúng ta không biết đó thôi.” Thẩm Hi Hòa ngừng lại chốc lát rồi nói tiếp:“Có lẽ nàng ta định làm gì đó trong lễ cập kê của Thẩm Anh Nhược