Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 57: Gian tình khắp nơi



Lúc đoàn người trên đường đi thành Khải Hề đến thời điểm mặt trời lên cao khoảng chừng mười giờ ba mươi lăm phút, cũng là cách nửa giờ sau khi phát sinh cuộc đối thoại giữa ta và thiếu niên lang, tất cả đoàn xe vẫn bình thường tiến lên phía trước.

Thiếu niên lang vẫn còn do do dự dự – liếc mắt qua nhìn Đại biến thái. Sau đó, nhanh chóng rút lại ánh mắt, mặt mày có chút tức giận kéo dài khoảng cách với Đại biến thái.

Mười giờ bốn mươi tám phút. Thiếu niên lang không cam lòng – một lần nữa đưa mắt qua dò xét Đại biến thái, đúng lúc, cùng Đại biến thái bốn mắt nhìn nhau. Đại biến thái theo phản ứng bình thường, nhếch mày, tà mị cười một cái. Thiếu niên lang đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, trợn mắt lườm Đại biến thái một cái, quất roi ruổi ngựa chạy vội đến phía trước đoàn xe. Đại biến thái khó hiểu.

Mười một giờ mười phút. Thiếu niên lang hơi ủ rũ trở lại trong đoàn xe, lắc đầu, lại len lén nhìn về phía Đại biến thái. Đại biến thái hình như cảm giác được mình bị người ta nhìn lén, hơi bất mãn nhìn quanh khắp nơi. Thiếu niên lang lanh lẹ lảng ánh mắt nhìn đi nơi khác. Đại biến thái nhìn đến chỗ ta. Vì vậy ta tươi cười rạng rỡ như ánh mặt trời, hướng Đại biến thái phất phất tay, ý kích lệ. Đại biến thái quyến rũ cười một tiếng. Bị thiếu niên lang vừa vặn bắt gặp, thiếu niên lang lại lần nữa đỏ mặt, tức giận.

Mười một giờ hai mươi phút…



“Nhị Nữu tỷ tỷ, ngươi đã… ngây ngô tủm tỉm cười mãi cho đến trưa, có chuyện gì vui sao?” Tiểu Si ngồi một bên rốt cuộc không nhịn được nữa quay qua ta – lúc này vẻ mặt đang cười rất ư là âm hiểm – hỏi.

Ta vừa tiếp tục quan sát thiếu niên lang và Đại biến thái, vừa thuận miệng đáp trả: “Hư…Ta đang quan sát, thẳng nam có hay không có khả năng bị bẻ cong!”

“Là có ý gì? Tiểu Si không hiểu?” Tiểu Si ngu ngơ, đầu đầy vạch đen nhìn ta đây mặt mày dập dờn một nụ cười đê tiện.

“Nhóc con, không cần hiểu! Ngươi chỉ cần biết rằng đây là một chuyện rất nghiêm túc, rất thâm sâu, rất vĩ đại là được!” Ta nghiêm trang nói với Tiểu Si.

“…” Tiểu Si đầu đã đầy vạch đen, trên trán lại chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

Giữa trưa, đoàn xe dừng lại nghỉ ngơi, đầu bếp trong cung đi theo bắt đầu chuẩn bị cơm trưa. Đại biến thái xuống ngựa, đi đến chỗ ta và Tiểu Si đang cùng nhau ngồi, là trong một lều vải nhỏ được dựng tạm để dùng bữa. Hoàng thượng xuống xe ngựa, cũng ngồi chung bàn với chúng ta. Sau đó suy nghĩ một chút, quay qua thiếu niên lang phân phó: “Tiếu tướng quân, ngươi cũng đến đây ngồi chung đi.” Ta trong sáng vô tư.

Thiếu niên lang lĩnh chỉ, lại thấy sự tồn tại của Đại biến thái trong bàn, mất tự nhiên nhưng cũng đành phải ngồi xuống. Đại biến thái nhìn qua thiếu niên lang rồi lại nhìn qua ta, ý muốn hỏi ta: “Đã xử lý xong?” Ta giơ tay hình chữ V lên, cười ngoác tận mang tai, gật đầu. Đại biến thái không hiểu được chữ V kia là có ý gì, nhưng gật đầu thì xem ra là hiểu, cuối cùng hài lòng.

Rất nhanh, thức ăn liền trình diện. Ngay từ đầu, tất cả đều rất bình thường, tất cả mọi người an tĩnh ăn cơm. Ách…Thiếu niên lang vùi đầu và cơm. Mãi đến khi…Tiểu Si gắp một miếng thịt kho tàu vào trong chén cho ta.

“Ta nhớ rõ tỷ tỷ rất thích ăn thịt kho tàu.” Tiểu Si mỉm cười ngọt ngào.

“Tiểu Si thật ngoan ~.” Ta vui vẻ gắp một miếng đùi gà bỏ vào chén Tiểu Si.

Đông! Tiếng chén đũa đập xuống bàn vang lên. Vì vậy, đoàn người quay đầu nhìn về phía Đại biến thái – nơi đột nhiên phát ra âm thanh. Đại biến thái chuyển hướng qua ta, môi hé mở dụ dỗ: “Nhị Nữu ~ ta gắp không được đĩa cá phía trước ~”

 ̄□ ̄||, ta nói ngươi đó đại biến thái, khi không lại đi so bì với Tiểu Si…

Hoàng thượng cũng ngừng tay, rất hăng hái nhìn chúng ta, sau đó e sợ thiên hạ không đủ loạn, nói một câu: “Nhị Nữu. Trẫm cũng muốn gắp thịt kho tàu mà không được!”

….Thúi lắm, trong chén ngươi kia là cái gì?

“Nhị Nữu ~” Đại biến thái dùng ánh mắt quyến rũ bắt đầu uy hiếp ta. Sau đó…trong lúc ta bất đắc dĩ muốn gắp cá cho Đại biến thái thì thiếu niên lang, đột nhiên ngượng ngùng gắp một miếng thịt cá thật lớn, nhanh chóng để vào trong bát của Đại biến thái…sau đó cúi đầu, mãnh liệt và cơm.

Thiếu niên lang, thật sự là…rất đáng yêu!

Đại biến thái lập tức không phản ứng kịp, nhìn trong bát đột nhiên xuất hiền một miếng thịt cá, suy tư thật lâu, rốt cuộc không cam lòng – đành phải cầm chiếc đũa lên.

“Khụ…Khụ! Thật ra trẫm cũng có thể tự gắp được thịt kho tàu!” Hoàng thượng vội vàng chỉ vào miếng thịt kho tàu có sẵn trong chén, tiếp tục dùng bữa.

Vì vậy, cơm trưa bắt đầu bình thường lại kết thúc trong bầu không khí quỷ dị. Sau cơm trưa, Đại biến thái kéo ta đến một bên, giận dữ hỏi: “Ngươi rốt cuộc là đã nói cái gì với Tiếu Tụ Hoa? !”

“Ách…ta chỉ uyển chuyển bày tỏ thái tộ thôi. Hai chúng ta không có duyên phận.” Có duyên phận chính là hai người các ngươi kìa.

Đại biến thái nhìn ta đầy vẻ nghi ngờ.

“Hắn có thể đã bị một đả kích lớn. Cho nên hành vi hiện tại có chút quái dị, nhưng chỉ cần qua hai ba ngày nữa sẽ ổn thôi.” Ta ngượng ngùng bổ sung.

Đại biến thái nghi ngờ nhìn ta, lúc lâu sau, nắm lấy cằm ta, áp tới: “Ngươi tốt nhất đừng để ta biết ngươi làm chuyện quái quỷ gì.”

“Không đâu -, không đâu-.” Sẽ không để ngươi biết được. Ta chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh.

“Nếu không ~ đừng trách sao ta làm mấy chuyện quái quỷ với ngươi ~” vẻ mặt Đại biến thái trong nháy mắt từ chỗ nghiêm túc chuyển sang mị hoặc, sau đó cúi đầu chạm nhẹ môi lên môi ta…

…. Đại biến thái, ngươi vẫn là Đại biến thái.

Tối đến, đoàn xe đến thành Khải Hề, Yến Vương đã ở cửa thành nghênh đón.

“Hoàng thượng, Thánh Nữ, đài hiến tế dành cho cầu phúc hiến tế đã chuẩn bị xong. Có muốn đích thân đến xem qua hay không?” Yến Vương thành thạo hành lễ xong, nói.

“Hôm nay đã tối rồi, không cần phải đích thân đi. Tiếu tướng quân, ngươi và Tư Đồ thừa tướng cùng nhau đi xem xét một chút đi.” Hoàng thượng ngẫm nghĩ một lát rồi phân phó.

Phán rất hay ~ Hoàng thượng, xét về tham gia náo nhiệt thì ngươi chính là đệ nhất cao thủ đó. Bây giờ thấy trời đến tối thui rồi còn cố ý để thiếu niên lang cùng Đại biến thái một mình hành động, oạt ~ tạp tạp tạp tạp…ta đã lún sâu trong ảo tưởng của hủ nữ mất rồi.

Nhưng mà vào đến thành Khải Hề, mọi người rõ ràng đều bắt đầu có chút phòng bị. Dù sao, hiện tại nơi này đã thuộc địa bàn của Yến Vương rồi, không biết hắn sẽ lại giở trò gì nữa.

Một đêm này, hoàng thượng và Thừa tướng đại nhân đều không ngủ chút nào, bởi vì bọn họ còn đang bận thương lượng làm thế nào đối phó với Yến Vương. Một đêm này, Yến Vương cùng bọn thủ hạ thân tín nhất cũng không ngủ, bởi vì bọn họ còn đang mải thương lượng làm thế nào giết chết hoàng thượng cùng Đại biến thái.

Một đêm này…Lục phúc hắc len lút đột nhập vào phòng Nữu ta.

“Thiếu niên lang…Lên đi. Lên đi, GO…GOGO… Không cần thương tiếc Đại biến thái…Không cần thương tiếc…” Lục phúc hắc đứng ở đầu giường nhìn Nữu ta đang nói mớ cái gì mà hắn không thể lý giải được.

“Lục sư huynh…” Nữu ta đột nhiên mở miệng thét lên. Lục phúc hắc thoáng sững sờ, cho rằng bản thân đã bị phát hiện.

“Ừm…Không thể…Không nên như vậy…Ừm…” Nữu ta tiếp tục thì thào tự nói.

Lục phúc hắc thở phào nhẹ nhõm, thì ra Nữu ta chỉ là đang nói mơ, nhưng là, rốt cuộc là mơ thấy những thứ gì đây = =!

“Lục sư huynh, ngươi sao có thể là thụ, ngươi sao có thể là thụ…Ta trước sau vẫn nghĩ ngươi là công cơ…Đại biến thái là thụ…Phản công đi, áp đảo…Đại biến thái! ! !”

(* công, thụ: là từ ngữ của thế giới đam mỹ, trong tình yêu nam – nam một người là công (tấn công, chủ động) – tức nắm giữ vai trò là nam, người còn lại sẽ là thụ (tiếp nhận) – tức giữ vai trò như người nữ)

Không thể nhịn được nữa, Lục phúc hắc đưa tay dùng sức lay Nữu ta dậy!

“Nhị Nữu!” Lục mỹ nam tức giận nhỏ giọng gọi.

Bị lay tỉnh – ta rốt cuộc chậm rãi mở mắt. “Ửm? Lục sư huynh? Ngươi sao lại chạy đến đây. Mau trở về đi, Đại biến thái vẫn còn chờ ngươi đó!” Vừa bị lay tỉnh còn chưa phân định rõ cảnh trong mơ và thực tế khác nhau, ta mê hoặc nói.

“Trong đầu ngươi tới cùng là chứa cái thứ gì vậy!” Lục mỹ nam không thể làm gì khác hơn là lắc đầu.

“Hả? ! Lục…Sư huynh! Ngươi…Ngươi sao lại đến … đột nhiên chạy đến phòng ta!” Rốt cuộc trấn tĩnh lại – ta cả kinh nói.

“Trong ngày nghi thức…” Lục mỹ nam cau mày, thoáng dừng một lát sau đó nói tiếp: “Ta đến là báo cho ngươi biết, trong ngày nghi thức sẽ có nguy hiểm, đến lúc đó ta sẽ dùng thuật dịch dung giả dạng thành Tam hoàng tử, ở bên cạnh bảo vệ ngươi. Ngươi không cần phải sợ. Đến ngày đó, tất cả đều phải nghe theo ta-, có hiểu không?”

“Ngươi muốn dịch dung thành Tiểu Si?”

“Ừm, ta sẽ dịch dung thành Tam hoàng tử, trong ngày đó chỉ có hắn là…ở gần ngươi nhất, lại…nhất là không dễ bị người khác phát hiện.” Lục mỹ nam giải thích.

“Vậy Tiểu Si đâu? Ngươi đừng làm hại hắn!”

Ánh mắt Lục mỹ nam bỗng nhiên mềm mại, nói: “Sẽ không đâu-, ta sẽ đưa hắn đến chỗ an toàn.”

“Ừm, vậy thì tốt rồi. Ta vốn đang lo lắng Yến vương sẽ có mưu kế phá hoại gì. Nay đã có Lục sư huynh ở đây, ta an tâm hơn nhiều!” Ta quay qua Lục mỹ nam cười đáp.

Lục mỹ nam nhìn ta, sau đó đột nhiên ôm trầm lấy ta, ghé sát bên tai ta nói vào: “Nhị Nữu, thật ra…Thật ra sư huynh có chuyện trước giờ vẫn chưa nói cho ngươi biết, nhưng bây giờ sư huynh còn chưa thể nói được. Chờ một thời gian nữa, tất cả đều kết thúc, sư huynh nhất định sẽ nói cho ngươi. Đến lúc đó ngươi có thể không trách giận sư huynh không?”

“Chuyện này…Lục sư huynh, mỗi người đều có chuyện riêng không thể nói mà! Ngươi…Ngươi không cần làm thế này.” Lục mỹ nam đột nhiên thay đổi khiến ta chẳng biết nên làm sao.

Lục mỹ nam không nói gì, chỉ vẫn tiếp tục ôm chặt lấy ta.

“Lục …Lục sư huynh? Ngươi hôm nay, rốt cuộc là làm sao vậy?” Ách…Ta bị ôm – đến không thở nổi nè.

Lục mỹ nam lúc này mới tỉnh táo lại, hơi buông lỏng vòng tay, một lần nữa nhìn ta nói: “Nhị Nữu, nhớ kỹ lời sư huynh vừa nói. Trong ngày hiến tế, nhất định phải nghe theo lời ta-!”

Ta gật đầu: “Ừm, ta biết rồi!”

Lục mỹ nam xoa đầu ta, đột nhiên lại muốn hỏi: “Đúng rồi, Nhị Nữu, cái gì gọi là công? Cái gì gọi là Thụ?”

Ta phun… “Lục sư huynh? Ngươi…Ngươi tại sao lại đột nhiên hỏi cái này? !”

“Vừa nãy ta nghe ngươi hình như nói mớ, nói ta là thụ, Đại biến thái là công?”

Ta tiếp tục phun…

“Chuyện này…Lục sư huynh. Công, chính là công trong công kích, nói đến người tấn công! Thụ, chính là thụ trong thụ nhận, nói đến người tiếp nhận sự công kích của người kia!”

“À ~” Lục mỹ nam nghiền ngẫm suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nói với ta: “Ta là công!” Nói rồi xoay người bỏ đi.

A…Sao a…Lục mỹ nam…Ngươi! ! !

Lục mỹ nam đi khỏi không bao lâu, ta còn đang ngồi trên giường ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Đại biến thái liền tiến vào…

Tối hôm nay làm sao vậy cà? Đi chợ sao  ̄□ ̄|||

“Nhị Nữu, đã trễ thế này rồi ngươi còn chưa ngủ sao? Ngồi trên giường làm gì mà đờ đẫn ra vậy ~” Đại biến thái từng bước tới gần, toàn thân toát ra một luồng khí tức bức người khác sợ run, làm hại tóc gáy ta đều đứng dựng lên nhảy múa.

“Ngươi nói xem…Sáng nay ngươi cuối cùng là đã nói gì với Tiếu Tụ Hoa? Ửm ~!” Đại biến thái đã đến trước giường nắm lấy cằm ta, khiến ta phải nhìn thẳng vào hắn.

Ta rưng rưng liều mạng lắc đầu: “Ta không nói gì hết. Ta không nói gì hết mà!”

“Ngươi ngay cả chuyện này… cũng không thể chờ đợi được đem ta giao cho người khác? Lại là nam nhân!” Đại biến thái nhếch mép cười.

Ách…Đại biến thái bốc hỏa rồi.

“Ta đã nói rồi, đừng để ta biết được, ngươi lại làm cái chuyện kỳ quái gì ~!” Nói xong, Đại biến thái cúi người, bắt đầu đè ép.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.