Cuộc Sống Trêu Chó Chọc Mèo Của Nhị Nữu

Chương 59: Oan gia đối đầu



Điểu vi thực vong a điểu vi thực vong, đây chính là ví dụ sống động nhất! Ta tức giận, lại càng lo lắng nhìn Tiểu Chu Tước đang hôn mê nằm trong lòng. Dựa theo tình huống hiện tại phải lập tức đưa Tiểu Chu Tước trở về Linh Sơn. Nhưng tình huống bây giờ, vấn đề chính là làm sao có thể thoát khỏi tai mắt của Yến Vương mà ra ngoài, chứ đừng nói chi là lên Linh Sơn. Nhưng mặc kệ thế nào! Tiểu Chu Tước ta nhất định phải cứu.

(*Điểu vi thực vong: câu hoàn chỉnh là “Điểu Vi thực vong, nhân vi lợi vong”, có nghĩa là chim chết vì ham ăn, người chết vì ham lợi)

Ta còn chưa nghĩ ra phải làm thế nào thì hoàng thượng đã nói trước: “Ngươi không phải là Tam hoàng tử.” Hoàng thượng nhìn Lục mỹ nam trong bộ dáng Tiểu Si, nói.

“Đúng, hắn không phải là Tiểu Si, mà là Lục sư huynh của ta. Nghi thức cầu phúc lần này rất nhiều nguy hiểm, cho nên mới cải trang thành Tiểu Si. Vừa có thể đưa Tiểu Si rời xa chỗ nguy hiểm, mặt khác cũng là để tiện bề bảo vệ cho chúng ta.” Ta thay Lục mỹ nam trả lời.

Hoàng thượng nhìn Lục mỹ nam chăm chú thật lâu, sau đó mở miệng, lại hỏi: “Tam hoàng huynh của ta đâu?”

“Hắn hiện tại rất an toàn.” Lục mỹ nam lạnh như băng – trả lời.

“Lục sư huynh.” Ta nghiêm túc tự vấn một hồi, cũng đã có quyết định. “Lục sư huynh, võ công của ngươi cao nhất, một mình ngươi đưa Tiểu Chu Tước đi sẽ dễ dàng hơn. Ngươi… cứ đưa Tiểu Chu Tước trở về Linh Sơn trước có được hay không.” Ta lo lắng nhìn Tiểu Chu Tước trong lòng, Tiểu Chu Tước đang hôn mê vẫn một mực cau mày, bộ dáng rất thống khổ.

“Không được. Ngươi và hoàng thượng nếu gặp phải người của Yến Vương, các ngươi căn bản là không có biện pháp tự bảo vệ mình!” Lục mỹ nam từ chối.

“Tiểu Chu Tước nếu bây giờ không trở về Linh Sơn sẽ không kịp mất!” Ta hận đến nỗi toàn thân run rẩy. Là ai? Để ta biết được là ai đã bán đứng Tiểu Chu Tước, ta tuyệt đối sẽ chặt nó ra thành trăm khúc, nghiền xương thành tro!

Lục mỹ nam thoáng nhìn qua Tiểu Chu Tước vẫn nằm trong lòng ta, cũng châu mày, không biết nên làm thế nào cho phải. Lại đột nhiên rút kiếm ra, hướng ta đâm tới. Chỉ nghe vài tiếng kêu thảm thiết, ta quay đầu lại, chỉ thấy mấy thây người hắc y nhân đổ xuống đất.

“Quân Yến Vương đã đuổi tới rồi.” Lục mỹ nam kiểm tra hành trang của hắc y nhân một chút, sau đó phán đoán. “Chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, những người khác lập tức sẽ đuổi đến.”

Ta gật đầu, vừa ôm lấy Tiểu Chu Tước lại đã bị một đám hắc y nhân bao vây.

Chỉ nghe thấy có người nhỏ nhẹ nói: “Không phải nói Tam hoàng tử là một đứa si nhi sao, tại sao đột nhiên lại có võ công cao như thế.”

Lục mỹ nam cầm kiếm, chắn trước mặt chúng ta. Còn ta ôm Tiểu Chu Tước, cùng với hoàng thượng núp phía sau lưng hắn. Hắc y nhân chưa động, Lục mỹ nam cũng không động.

“Ngươi…rốt cuộc là người phương nào?” Gã cầm đầu hắc y nhân hỏi Lục mỹ nam.

“Ngươi không xứng được biết!” Lục mỹ nam vừa nói xong, hắc y nhân liền bắt đầu vọt đến. Đao kiếm reo lên, hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn. Nhưng võ công của Lục mỹ nam so với đám hắc y nhân này rõ ràng cao hơn rất nhiều, cho dù nhiều người cùng nhau công kích, cũng đều bị Lục mỹ nam chắn đỡ được. Nhưng chiến thuật của Yến Vương trước giờ vẫn là lấy thịt đè người, lấy đông hiếp cô, dùng biển người đánh tới, ta lo lắng Lục mỹ nam không nhất định sẽ đủ sức chống cản.

Ta ngẫm nghĩ, đem Tiểu Chu Tước giao cho hoàng thượng: “Ngươi nhất định phải bảo vệ tốt cho nàng!” Sau đó xuất ra Thần bí thạch, thừa dịp hỗn loạn len lén nói với nó: “Thần bí thạch, nếu ngươi đều có chữ Hán, vậy ngươi có thể biến ảo xuất hiện thành vật … thời hiện đại được không?” Ta vừa nói xong, Thần bí thạch đột nhiên phát ra “Hắc…Hưu…” một tiếng, từng bước từng bước hóa thành một tiểu cầu nhỏ màu tím rất dễ thương. Trên tiểu cầu còn có hai con mắt to chớp chớp, vẻ mặt hưng phấn nhìn ta liều mạng gật đầu.

Ta mừng rỡ, vội vàng hỏi đến: “Vậy ngươi chính là có thể biến thành súng đúng không?”

Thần bí thạch hóa thành tiểu cầu kia, ánh mắt hưng phấn tản ra, phát ra thứ ánh sáng màu xanh biếc, run lên một hồi, từ trong thân thể lông xù vươn ra một cánh tay nhỏ bé, trên tay còn giơ một tấm thẻ mỏng. Trên tấm thẻ có viết:

“Muốn H&K MP5, hay CF05, hay là MP7A1?”

 ̄□ ̄||, đờ đẫn hồi lâu, người ta thật chuyên nghiệp -…

“Loại nào cũng được, miễn là nhẹ nhàng dễ sử dụng là được rồi!” Ta lắc lắc mồ hôi trên trán.

Thần bí thạch gật đầu, chuyển mình. Một khẩu súng tự động màu đen rơi vào tay ta. Mắt ta lập tức tóe lửa. Ta nhổ vào! Súng này, trước kia lúc ở thời hiện đại, len lén đi vào kho vũ khí của lão ba ba chơi cũng chưa bao giờ thấy qua khẩu nào như vậy. Quả thực nhất định là dựa theo loại mà … quân đặc chủng trong phim ảnh thường dùng.

Có súng trong tay, trong lòng không còn sợ nữa. Ta cầm khẩu súng tự nhiên xuất hiện trên tay, ngang nhiên khởi hành, quay qua đám hắc y nhân kiêu ngạo cười to.

Tiếng cười kiêu ngạo của ta gào thét cất lên, đám người vốn đang đánh nhau ầm ĩ lập tức an tĩnh. Mọi người tại hiện trường nhìn ta khó hiểu, lại nhìn qua món đồ ký quái đột nhiên xuất hiện trên tay ta.

“Không muốn chết thì mau chạy nhanh đi!” Ta giơ giơ khẩu súng trong tay.

Hắc y nhân chỉ chằm chằm nhìn ta, nhưng vẫn không có ai muốn rời đi.

“Nhị Nữu, nơi này nguy hiểm, ngươi trở về đi, đừng quấy rối nữa!” Lục mỹ nam đột nhiên nói.

Một câu của Lục mỹ nam nói ra, tựa hồ lại như phát súng lệnh khai chiến. Hắc y nhân lại lần nữa đánh tới phía chúng ta. Ta hít sâu một hơi, lên đạn, nhắm thẳng vào hắc y nhân, bắt đầu bằng bằng bằng bằng…..

Kết quả, một loạt âm thành bằng bằng đầu tiên kết thúc, toàn cục lại hoàn toàn yên tĩnh…hắc y nhân cuồng đảo một mảnh, những tên may mắn còn sống sót đều trợn mắt há mồm nhìn khẩu súng trong tay ta. Hoàng thượng và Lục mỹ nam cũng khiếp sợ nhìn ta.

“Đây…Đây là ám khí gì, sao lại lợi hại như vậy!” Hắc y nhân còn thừa lại lui về phía sau một bước.

Ta cười lạnh quơ quơ khẩu súng trong tay, nhướng mày nhìn bọn hắn. Hắc y nhân còn lại nhao nhao chạy trốn.

Thấy hắc y nhân đã chạy xa, ta hài lòng xoay người, hướng đến Lục mỹ nam giơ giơ khẩu súng trong tay. “Lục sư huynh, ngươi xem, ta bây giờ đã có ám khí dũng mãnh trong tay rồi. Quân Yến Vương không thể tổn hại đến ta được! Ngươi mau mau mang Tiểu Chu Tước về Linh Sơn đi.”

Lục mỹ nam nhìn khầu súng trong tay ta một chút, lại nhìn thi thể nằm đầy đất bên kia, gật đầu. Súng tự động trong tay ta liền ‘băng’ một tiếng, biến trở về thành tiểu cầu. Sau đó tiểu cầu xuất ra một thẻ bài, mặt trái viết: “Chủ nhân, hôm nay ta đã biến hình nhiều lắm rồi, linh lực đã hết. Muốn nghỉ phép.”

Ta đảo! Sao ngươi không nói sớm a. Nói sớm thì ta đâu có bắn bằng bằng lung tung. Không thể làm gì khác hơn là hỏi lại: “Phải nghỉ ngơi bao lâu?”

Tiểu hắc cầu xuất ra thẻ bài: “Nửa tháng.” Sau đó hóa thành dây treo dtdd, trở về giắt trên dtdd của ta

Ta…

“Chuyện gì vậy?” Lục mỹ nam hỏi ta.

Ta vừa muốn giải thích, lại nghe hướng lúc nãy hắc y nhân tháo chạy truyền đến tiếng kêu cực hoảng thảm thiết, đồng thời có tiếng thú rống vang dội.

Ta quay đầu, nhìn phía phát ra thanh âm, một khoảng ngân quang hiện lên, một con bạch hổ thật lớn toàn thân phát linh quang xuất hiện trước mặt ta.

“Bạch Hổ? !”

“Bạch Hổ sư huynh? !”

Ta cùng Lục mỹ nam đồng thời kêu lên.

Bạch Hổ nhảy đến trước mặt hoàng thượng, nhìn Tiểu Chu Tước đang được hoàng thượng ôm trong lòng. Sau đó hiện hình thành người, đem Tiểu Chu Tước từ trong lòng hoàng thượng ôm lấy.

Ta muốn giải thích cho Bạch Hổ Tiểu Chu Tước bị trúng độc như thế nào, lại bị Lục sư huynh ngăn cản. Chỉ thấy Bạch Hổ lập tức ngồi xuống, bắt đầu truyền linh lực cho Tiểu Chu Tước.

Một lúc sau, Tiểu Chu Tước hơi hơi mở mắt, ngã vào lòng Bạch Hổ. Yếu ớt nói: “Bạch Hổ ca ca, ta đang nằm mơ sao? Ngươi không phải đang bế quan tu luyện chuẩn bị độ kiếp hay sao, tại sao lại đến đây?”

“Ta cảm ứng được ngươi gặp nguy hiểm, không ngờ vẫn đến chậm một bước.” Trên mặt nguyên bổn vẫn đầy lông hổ oai hùng, vạn phần ảo não.

Ta hơi khó chịu. Nói: “Bạch Hổ, thật xin lỗi, đều là ta không tốt, không thể bảo vệ được Tiểu Chu Tước.”

“Không thể trách ngươi Nhị Nữu tỷ tỷ. Là tại bản thân ta quá tham ăn…”

“Bạch Hổ, ngươi đến thì tốt rồi, mau mau mang Tiểu Chu Tước trở về Linh Sơn. Nàng đã trúng độc kế của Yến Vương, ăn phải giun độc. Phải nhanh chóng nhờ Thanh Long chữa trị cho nàng.”

Bạch Hổ gật đầu, hiện lại nguyên hình, cõng Tiểu Chu Tước trên lưng. Sau đó nói với chúng ta: “Có thể làm cho thánh thú chúng ta trúng độc, trên thế gian này chỉ có một loại hắc thủy. Biết được bí mật này, ngoại trừ sư phụ, chỉ có đại trưởng lão Linh Sơn mà thôi!” Nói xong, cõng theo Tiểu Chu Tước nhanh chóng rời đi.

Ta cùng Lục mỹ nam đưa mắt nhìn nhau, bên trong trưởng lão Linh Sơn vẫn còn người của Yến Vương?

“Mặc kệ thế nào, chúng ta phải…tìm một chỗ trú thân trước đã.” Hoàng thượng nãy giờ không nói lời nào, đột nhiên lên tiếng.

Ta gật đầu: “Nhưng mà…Các ngươi, có ai mang theo tiền không?”

“Tiền?” Hoàng thượng lắc đầu “Trẫm chưa bao giờ mang theo tiền.”

Ta quay đầu nhìn qua Lục mỹ nam. Kết quả, trên mặt Lục mỹ nam xẹt qua một tia ngượng ngùng.

Ta tuyệt vọng, nhưng mà cũng đúng, ai lại đi chủ trì lễ hiến tế mà chuẩn bị mang tiền theo làm gì = =

“Trẫm biết có thể đi đâu?” Hoàng thượng bỗng nhiên nói.

“Hôm nay tất cả quan viên đều đến tham gia hiến tế. Yến Vương nhất định sẽ thừa dịp này khống chế tất cả bọn họ. Nhưng hắn không biết, còn có một quan văn không ra gì, không hiểu sao lại bị người ta đánh đến thương thế nghiêm trọng, vẫn xin phép nghỉ đến bây giờ.” Hoàng thượng từ từ nói.

Ta đột nhiên có dự cảm không hay, quan văn không ra gì…Khó hiểu bị người ta đánh…Thương thế nghiêm trọng…Ánh mắt ta bắt đầu lảng đi.

“Theo ý người là, đi tìm hắn? Người đó có thể tin được không?” Lục mỹ nam hỏi.

Hoàng thượng gật đầu. “Hắn là người của ta. Quan trọng nhất là ta ban cho hắn nơi ở, cách đây rất gần.”

Lục mỹ nam suy nghĩ một chút lại nói: “Các ngươi ở đây chờ ta một lát, không được chạy loạn. Quân Yến Vương tạm thời có lẽ không dám kéo tới đâu.” Sau đó phi thân bỏ đi. Đại khái chừng một canh giờ sau, Lục mỹ nam ôm một đống quần áo nông dân trở về.

“…Cầm quần áo thay trước đã, quần áo chúng ta đang mặc rất dễ nhận dạng. Thay đổi y phục xong, đợi đến đêm chúng ta sẽ khởi hành.”

Ta nhìn quần áo nông dân được ném đến. Ách…Lục mỹ nam, không phải là…trộm về chứ…

Đêm khuya…

Lúc ta nhìn thấy tấm biển trên phủ đệ, viết ‘Lâm gia’, ta biết dự cảm của ta là chính xác…

“Ai đó? Đêm hôm khuya khoắc đến gõ cửa!” Hạ nhân Lâm gia nghe thấy tiếng đập cửa, vừa than thở vừa bất mãn thò đầu ra. “Ngươi là ai a? Ngươi là ai a? Hơn nửa đêm rồi còn đập loạn cái gì nữa? Cũng không nhìn thử xem đây là đâu a, là nơi để các người đập loạn như thế sao?” Hạ nhân kia nhìn quần áo của chúng ta xong, khinh bỉ nhìn hoàng thượng nói.

“Ngươi!” Hoàng thượng đang muốn bốc hỏa, lại bị ta cản lại.

“Đi, thông báo cho Lâm lão gia các ngươi biết, nói rằng, Cẩu nhi ca, Nhị nữu ta về thăm!” Dứt lời, ta rút trên tóc ra một cây trâm, nhét vào trong tay hạ nhân kia.

Thật vậy, chỉ chốc lát sau, Cẩu nhi ca trên đầu còn quấn băng vải cùng với hạ nhân vội vã chạy tới. Nhìn thấy hoàng thượng, đầu tiên là sững sờ, sau đó vội vàng định quỳ xuống lại bị hoàng thượng ngăn cản: “Tình thế đặc biệt, vào trong rồi nói.”

Vào đến buồng trong, Cẩu nhi ca vội vàng quỳ xuống: “Thần không biết Hoàng thượng, Thánh Nữ và Tam hoàng tử đại giá quan lâm, chưa từng từ xa nghênh đón, xin hoàng thượng thứ tội.”

“Không cần như thế, ngươi vốn là không biết chúng ta sẽ đến.” Hoàng thượng cho Cẩu nhi ca bình thân. Sau đó nói với hắn: “Yến Vương tạo phản tại lễ cầu phúc, thân phận của chúng ta hiện giờ không thể bại lộ. Phải tạm thời trú thân tại chỗ ngươi, trừ ngươi ra, không được để cho bất cứ ai biết.”

“Yến Vương quả thật tạo phản?” Cẩu nhi ca khiếp sợ. “Hoàng thượng yên tâm, vi thần thề sẽ hết lòng bảo vệ hoàng thượng!”

“Tướng công! Đã trễ thế này rồi còn tiếp khách sao? Ta nghe nói, là Nhị Nữu đã tìm đến cửa? Thế nào, chê chúng ta lúc ấy cho tiền chưa đủ nhiều sao?” Trình Xuân Hoa nói, vừa bưng trà đẩy cửa đi vào. Ánh mắt coi khinh bồi hồi nhìn ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.