Mấy ngày nay, vận may duy nhất
của ta chính là lúc rút thăm để an bài trình tự hầu hạ Thừa tướng, ta
ngẫu nhiên rơi vào nhóm thứ hai. Nói cách khác, ta là dự bị, không phải
chịu chết ngay từ đầu. Chỉ khi nào các tỷ muội đi trước rớt đài hết rồi
mới đến lượt ta. Đương nhiên, nếu vận khí của ta tốt hơn một chút, nói
không chừng có thể không cần làm gì hết vẫn có thể cầm hai phần tiền
công bỏ chạy lấy người. Vì là dự bị nên ngày đầu tiên nghênh đón ta cũng không phải đi. Lại thấy mấy nha đầu nhóm đầu tiên, khi đi mặt mày nơm
nớp lo sợ như sắp chết đến nơi, lúc trở về lại ửng hồng hớn hở.
“Đẹp trai quá, đẹp trai quá đi. Trời ơi! Sao trên đời lại có nam nhân
đẹp trai như vậy nhỉ!” Nha hoàn Giáp mắt hình trái tim, vẻ mặt say mê
nói.
“Đúng vậy đúng vậy, không biết ai dám truyền tin tướng mạo hắn cực kì
xấu xí, rõ ràng là ghen ghét mà. Xí, cái đồ ghen tỵ xấu xa. Làm ta ban
đầu còn không dám nhìn hắn, đến lúc nhìn thấy rồi thì không thể nào rời
mắt đi được.” Nha hoàn Ất mê muội.
“Đúng đúng, ngươi có thấy hắn nhìn ta cười không? Nụ cười đó, thật sự khiến ta bủn rủn hết tay chân!” Nha hoàn Bính nói.
”Hắn đâu có nhìn ngươi, rõ ràng là nhìn…” Nha hoàn…
Trông thấy nhóm nha đầu thứ nhất trở về chít chít bùm bùm thảo luận, ta
vỗ vỗ trái bộ ngực nho nhỏ. Xem ra lời đồn cũng không phải là thật.
Đi hết một vòng, trong Lưu Tri phủ, lời đồn Thừa tướng đương triều là
một tên đại biến thái đã hoàn toàn nát bấy. Bởi vì suốt bảy ngày qua,
trong phủ cũng không có hạ nhân nào bị phạt. Nhóm nha hoàn thứ hai sau
khi len lén chạy đi nhìn trộm Tư Đồ Thừa tướng trở về, suốt ngày thở vắn than dài, hâm mộ các tỷ muội nhóm đầu vận số quá tốt đi. Những người
được phái đi hầu hạ ai cũng ăn mặc trang điểm xinh đẹp, tranh nhau bưng
trà rót nước để có thể tiếp xúc gần gũi với Thừa tướng. Có người thậm
chí còn nói đã nhìn thấy Lưu Tri phủ len lén an bài những thợ may, thợ
trang điểm giỏi nhất vào phủ để đẩy mạnh công cuộc tiêu thụ con gái của
hắn cho Tư Đồ Thừa tướng…
Chỉ có điều, tất cả những xôn xao này nọ, đều chỉ qua ngày hôm sau thì đình chỉ.
Lúc nhận được tin tức, ta đang nằm bắt chéo chân trên gường, ảo tưởng
sau này cầm số tiền lương lớn như thế sẽ sống như thế nào, nha hoàn Tiểu Thúy lảo đảo chạy vào, thất kinh hô to: “Nhị Nữu, mau…. mau chuẩn bị
đi! Bọn Dung nhi tỷ tỷ đã bị rút đầu lưỡi rồi! Quản gia dặn dò đến phiên chúng ta đi hầu hạ Thừa tướng.”
“Cái….cái gì…Ngươi lặp lại lần nữa đi, ta vừa rồi hình như nghe không rõ.”
“Dung nhi tỷ tỷ các nàng bị rút đầu lưỡi rồi! Quản gia bảo đến phiên
chúng ta đi hầu hạ Thừa tướng.” Tiểu Thúy vừa khóc nức nở vừa nhắc lại.
Hóa đá… Biến thái… thì ra sự bộc phát còn mang tính gián đoạn…
Ta nghe Tiểu Thúy thuật lại ngắn gọn câu chuyện. Thì ra lúc Đại biến
thái đi ngang qua hoa viên, tình cờ nghe được một nha hoàn, không biết
là ai, đang nói: ‘…còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân nữa…’ Thế là, tất cả hạ
nhân có mặt tại hiện trường, mặc kệ là có tham gia thảo luận hay không,
đều bị hắn hạ lệnh rút đầu lưỡi! Chú ý, là rút! Không phải cắt!
Lần này, trực tiếp đánh rớt năm nha đầu cùng với hai nam phó. Ta cùng
Tiểu Thúy vốn là dự bị, nay chính thức lên sân khấu… Đoán chừng Lưu Tri
phủ cũng đang lau mồ hôi lạnh, bởi vì hắn lại len lén sa thải hết mấy
ông thợ may và thầy hóa trang.
————————————— Đường phân cách —————————————
Lúc Lưu quản gia dẫn chúng ta đến trước mặt Tư Đồ Thừa tướng, hắn đang xem sổ tay.
Lưu quản gia nơm nớp lo sợ mà nói: “Thừa tướng, đây là những người Lưu
tri phủ dặn dò đưa đến để thay cho năm nha hoàn kia, người xem thử có
vừa lòng không?”
Tư Đồ cũng không ngửng đầu lên, phất tay: “Không nhiều chuyện nữa là được rồi, lui xuống đi.”
“Vâng.” Lưu quản gia như trút được gánh nặng thở phào một hơi, dẫn chúng ta thỉnh an rồi lui xuống.
Ngay lúc ta sắp đi ra cửa phòng, Tư Đồ Dực đột nhiên nói: “Chờ một chút.”
Rõ ràng là Lưu quản gia lại hít vào một hơi: “Thừa tướng còn có gì dặn dò?”
“Lát nữa bưng một chung tổ yến lên đây.” Tư Đồ hơi hơi ngẩng đầu dặn dò, trong lúc đưa mắt nhìn Lưu quản gia nhân tiện trông thấy ta đang đứng
bên cạnh, liền bỏ thêm một câu: “Để nha đầu kia bưng lên.” Sau đó chỉ
chỉ vào ta, rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách.
Sau khi ra khỏi phòng, Lưu quản gia xoa xoa mồ hôi lạnh đổ đầy trên ót.
Xoay người vỗ vỗ vai ta đầy tình đồng chí, dùng ánh mắt thương cảm nhìn
ta, gật mạnh đầu.
Ý tứ này chính là —— ngươi hãy bảo trọng!
Ta bưng chén tổ yến, cố ý thử qua nhiệt độ, hít sâu một hơi rồi mới đến
cửa bẩm báo: “Nô tỳ mang tổ yến đến cho Thừa tướng đại nhân.” Sauk hi
được cho phép mới đẩy cửa đi vào.
Lúc này, trong phòng đã có thêm một người mặc trang phục thị vệ, đứng
phía sau Thừa tướng biến thái. Tên thị vệ nhìn thấy ta, trong mắt ánh
lên một tia kinh ngạc.
Ta tận lực thở khẽ hết mức, nhẹ nhàng đặt chung tổ yến lên bàn biến thái Thừa tướng, lập tức cúi đầu lui ra.
A….Mắt thấy chỉ còn ba bước nữa là rời khỏi gian phòng này rồi, … Hai bước….Một bước! ! !
“Không còn chuyện gì khác sao?” Vốn vẫn một mực dán mắt vào sổ tay, Thừa tướng đột nhiên buông sổ xuống, nhìn ta nói.
Gì?
Ta không còn cách nào khác là cung kính xoay người lại hỏi
”Thừa tướng đại nhân còn muốn dặn dò gì ạ?”
“….Ngươi lại gần đây.” Biến thái Thừa tướng chăm chú nhìn ta một hồi rồi nói.
Không phải chứ T_T, ta chỉ có thể ngoan ngoãn đi lên phía trước.
“Ngươi tên gì?” Biến thái Thừa tướng hỏi.
“Bẩm Thừa tướng, nô tỳ tên là Nhị Nữu.”
Trong mắt tên thị vệ phía sau lại hiện lên một tia kinh ngạc.
“Nhị Nữu?..”
“Dạ, xin hỏi Thừa tướng còn có gì…A…!”
Trời đất xoay chuyển, không biết thế nào đột nhiên ta lại bị áp chế trên tường, giương mắt lên nhìn, gương mặt của đại biến thái liền xuất hiện
rõ ràng trước mặt ta.
…Thật là đẹp trai quá đi! Không biết là đẹp hơn
gấp mấy lần Cẩu nhi ca nữa. Chỉ cần nhìn thấy đôi mắt phượng yêu mị dị
thường kia là đại não của ta trong nháy mắt đã hoàn toàn trống rỗng… Căn bản là không còn nhớ gì đến chuyện người sở hữu khuôn mặt này chính là
một tên đại biến thái máu lạnh không hơn không kém!
“…Có đẹp không?”
“Đẹp… Rất đẹp!” Ta ngơ ngác trả lời.
Khuôn mặt đẹp đến yêu mị, khóe miệng hơi nhếch lên. Trước mắt ta lập tức chói lòa kim quang… Đẹp quá … Đẹp đến chói mắt ….!
“Nhị Nữu? Ngươi chắc là không còn chuyện gì khác thật sao?” Vừa nói Thừa tướng biến thái vừa bắt đầu cởi bỏ quần áo của ta.
A? ?…Đây là? ? Không cần! !
Ta đột nhiên nhớ ra …còn có lời đồn là Thừa tướng biến thái cực kì háo
sắc…. Chẳng lẽ… Dục vọng của Thừa tướng, cũng giống như tính biến thái
của hắn, đều bạo phát một cách gián đoạn.
“Không…Không được! Thừa tướng, nơi này có người!” Ta đưa mắt nhìn về
phía tên thị vệ kia, hắn vẫn đang đứng yên tại chỗ, làm như không hề có
chuyện gì xảy ra vậy.
“Đâu phải người ngoài.”
Orz! ! ! ! !
Chẳng lẽ…. Biến thái quá độ, không thèm che giấu…….
“Không… Không được! ! ! !”
“Vậy Nhị Nữu nói thử xem, tại sao không thể, ửm?”
Biến thái vừa nói vừa tiếp tục lột quần áo của ta.
“Vì… Bởi vì, bởi vì Thừa tướng đại nhân còn phải bảo tồn thể lực! Buổi
tối Tri phủ đại nhân cố ý đưa mỹ nữ đến cho ngài! Muốn…Nếu Thừa tướng
đại nhân bây giờ ở đây vì ta mà… hao phí thể lực, lỡ may đến tối thể lực cạn kiệt, bị truyền ra ngoài. Thừa tướng đại nhân sẽ… Sẽ bị người ta
chê cười -!” Ô ô ô ô… Quần áo ta đã bị bới mất hơn phân nửa!
Mới nói ra miệng, ta rõ ràng nghe được phía sau truyền lại một tiếng hút không khí.
Thừa tướng biến thái rốt cục cũng ngừng tay, một tay nâng cằm ta lên,
ánh mắt quét trên mặt ta, đảo qua đảo lại đến vài lần, khiến toàn thân
ta đều phát lạnh.
Thôi xong, xem ra mới ngày đầu tiên đã phải bỏ mạng rồi!
Trông thấy ánh mắt Thừa tướng càng lúc càng lạnh như băng, ta tuyệt vọng nghĩ.
“….”
“….”
“Nhị Nữu nói có lý, ngươi lui xuống trước đi.” Nói xong, Thừa tướng biến thái liền thả ta ra.
Hách ⊙⊙?
Đây…. Cái này gọi là vượt qua kiểm tra rồi sao?
“Thế nào? Nhị Nữu vẫn muốn tiếp tục hao tổn thể lực?” Thấy ta thất thần, đại biến thái lại còn dám mở miệng trêu chọc.
Ta vội lắc đầu như trống bỏi, dùng hết sức lực nhanh chóng sửa sang lại y phục cho nghiêm chỉnh rồi lập tức xông liền ra ngoài.
————————-Đường phân cách nho nhỏ ————————-
Thấy Nhị Nữu đi bưng tổ yến một hồi vẫn chưa ra, Lưu quản gia đứng ở
ngoại viện đang nghĩ xem chờ một chút nữa có cần vào nhặt xác hay không. Chỉ nghe cửa kêu rầm một tiếng, tiếp theo liền nhìn thấy một bóng
người từ bên trong vọt ra.
Tập trung nhìn kĩ, thì ra chính là người vừa bưng canh vào - Nhị Nữu !
Cuối cùng… trong lòng nhẹ nhõm, chờ Nhị Nữu chạy tới gần, lại thấy nàng
quần áo lăng loạn, tóc bay tứ tung, khuôn mặt nho nhỏ nước mắt lưng
tròng, vẻ mặt hoảng sợ, trong lòng tựa hồ đã hiểu có chuyện gì rồi.
Thân là bánh bao cao cấp, Lưu quản gia không khỏi đồng lòng thương cảm,
đi tới nắm chặt lấy hai tay Nhị Nữu, trong đôi mắt lèm nhèm còn dĩ nhiên chảy ra một giọt lão lệ.
“Nhị Nữu! Vậy cũng may mắn lắm rồi! !”
————————- Đường phân cách nho nhỏ —————————–
Sau khi ta chính thức chuyển lên nhóm trên, biến thái bộc phát càng lúc
càng nghiêm trọng. Nhóm tỷ muội đầu tiên còn lại chẳng được bao nhiêu
người, mà nhóm thứ hai tổn thất lại càng thê thảm. Vì vậy, số lần ta đi
hầu hạ đại biến thái càng ngày càng nhiều, nhưng may mắn là cũng không
có chuyện gì xảy ra. Tình huống ngày đó cũng không có lặp lại lần nào.
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời càng mãnh liệt hy vọng cái ngày
Đại biến thái sẽ rời đi.
Chỉ có điều, ta cuối cùng lại cảm giác được, Đại biến thái lại hóa ra một mực muốn hành hạ ta.
Ví như bây giờ…
Ta đã phải ở trong thư phòng hầu hắn đọc sách, đứng suốt một buổi tối! ! ! ! ! ! ! !
Hai đùi hoàn toàn không còn cảm giác lại chuyển sang tình trạng sinh ra
ảo giác –, khi thì cảm thấy chống đỡ ta chính là hai củ cải lớn tráng
kiện, lúc thì cảm thấy trên đùi đầy những con côn trùng nhỏ đang lúc
nhúc bò. Mà thống khổ nhất, chính là cơn buồn ngủ mãnh liệt chốc chốc
lại đột kích đến đánh ta, mà ta ngay cả ngáp cũng không dám ngáp, chỉ có thể len lén làm con gà con mổ gạo.
Ta len lén nhìn qua Đại biến thái. Hắn lại trông có vẻ như là người rảnh rỗi, hoàn toàn không để ý là trời đã hưng hửng sáng rồi. Thật sự là cả
tinh lực cũng biến thái y như người vậy!
“Tốt lắm, hôm nay cứ như vậy đi, ngươi có thể lui.”
“Vâng!”
Đại biến thái rốt cuộc cũng lên tiếng, ta nhảy nhót nghĩ tới, rốt cục lại được sống thêm một ngày nữa, lại uể oải phát hiện.
Ta… cố cũng không thể nhúc nhích chân được…
Mặc kệ ta có tưởng tượng ra đôi chân mình là cục đá, củ cải lớn hay sâu nhỏ, ta vẫn không thể điều khiển được nó nữa.
Ta có cảm giác như các bộ phận từ eo ếch trở xuống đã đã hoàn toàn mất
liên lạc với đại não, mặc kệ ta cố gắng thế nào, nó vẫn nhất định không
chịu nhúc nhích.
Đại biến thái thấy phía sau vẫn cứ chậm chạp không có động tĩnh, bèn
quay đầu lại nhìn ta, thậm chí còn nhíu lông mày, trên mặt viết hai chữ
‘không hiểu’.
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, ta không khỏi căm phẫn! Chưa thấy người ta bị
tê chân bao giờ sao?! Trong lòng đang hung hăng – lại nhìn thấy cái liếc mắt biến thái kia. Ta… Ta… cắn răng, chau mày, nghẹn một hơi! Sau đó…
‘Rầm’ một tiếng, cả người đập xuống sàn nhà!
Ngay lập tức cảm thấy cái mũi đau xót, sau đó một mùi tanh tanh ngọt
ngọt từ cổ họng trào ra, tiếp theo một dòng chảy nóng hổi chậm rãi từ
trong lỗ mũi trợt xuống!
Ta dũng cảm – đưa tay quệt máu mũi.
Sau đó…
Sau đó bắt đầu đi…. = =
Phía sau, hai cái đùi hoàn toàn không có tri giác, ngay cả bò sát cũng
bị trói buộc. Ta chỉ có thể dựa vào lực cánh tay, từng chút từng chút lê lết ra khỏi cửa…
Không biết có phải vì quá mệt mỏi mà sinh ra ảo giác hay không, tự nhiên ta lại nghe được phía sau truyền đến tiếng cười nho nhỏ.
Còn bên kia…
Lưu quản gia cẩn trọng đang muốn đến cửa thăm dò một chút, xem có cần
phải sắp xếp sẵn mấy công việc tựa như lấy nước cho Thừa tướng rửa mặt
buổi sáng hay không, lại phát hiện cửa thư phòng rất quỷ dị -…Chậm rãi
-…. Tự mở… Nhìn kỹ, mới phát hiện có một “Nữ quỹ” máu me đầy mặt, vô
cùng dữ tợn đang chậm rãi từ bên trong bò ra.
Lưu quản gia sợ đến mức ngồi bệt xuống đất.
“Má ơi….! Chẳng lẽ Thừa tướng làm chuyện xấu quá nhiều, nên nữ quỷ đến
đòi mạng sao? A di đà phật~ A di đà phật~ oan có đầu nợ có chủ! Người
hại ngươi đang ở bên trong a, đừng có lại gần ta, không được đến gần
ta….” Lưu quan gia vừa lui về phía sau vừa không ngừng lẩm bẩm.
“Lưu… Lưu quản gia, Thừa tướng xong…xong việc rồi. Có thể dặn dò rửa mặt…”
Hả?! Giọng nói này nghe rất quen nha! Lúc này, Lưu quản gia mới đánh giá “ Nữ quỷ” thật kỹ. Vừa nhìn… tâm can không khỏi run lên, chảy xuống hai hàng lệ đục.
“Nhị Nữu… sống, đôi khi còn thống khổ hơn cả cái chết nữa… Ngươi! Thật ra như vậy cũng tốt-!”
“…”
….
Lăn lộn đau khổ hết ngày này qua ngày khác, rốt cuộc cũng đến một ngày…
Tin tức Thừa tướng muốn hồi kinh vừa lan truyền, trong phủ trên có Lưu
tri phủ, dưới có đứa trẻ vừa mới được Nhị Nương sống trong phòng bếp hạ
sinh cách đây sáu tháng, đều đồng loạt chúc mừng. Nghĩ đến qua hết hôm
nay là có thể thoát khỏi đại biến thái, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc
của ta rồi. Ta không khỏi kích động muốn khóc.
“Nhị Nữu a, ngươi có thể sống được đến ngày hôm nay thật là ngoài sức
tưởng tượng. Những gian khổ mà ngươi phải chịu, Lưu quản gia ta đều
chứng kiến hết a….”
Đêm đó, Lưu quản gia cũng vô cùng kích động lôi kéo cánh tay ta, lão lệ tung hoành, nói với ta.
“May… may quá. Lưu quản gia không cần nói vậy. Đây… đây là công việc
mà.” Bị Lưu quản gia nói như vậy, ngược lại ta cũng có chút ngượng
ngùng.
“Cho nên, Nhị Nữu… ta đã đặc biệt bẩm báo thành tích của ngươi lên Lưu
tri phủ, Lưu tri phủ rất cảm động, quyết định trả cho ngươi gấp bốn lần
tiền công!”
“Thật không! ! ! ! ! ! …” Thật tốt quá, trong nháy mắt, tánh mạng của ta nở đầy những đóa hoa tươi to đùng to đại.
“Đương nhiên là thật rồi! Xem này, tiền ta cũng mang đến cho ngươi luôn
rồi đây.” Nói xong liền dúi vào lòng ta một tay nải nặng trịch.
“Đây… đâu cần phải trả công cho ta sớm như vậy, Thừa tướng còn chưa đi khỏi mà?” Ta cầm chặt tay nải trong tay hỏi.
“Nhưng mà…Nhị Nữu a…”
“Nhưng?”
Lưu quản gia nghẹn ngào, sau đó nói rất nhanh:
“Chỉ là, không biết vì sao, Tư Đồ Thừa tướng đó hình như nhắm trúng
ngươi rồi, nói ngươi hầu hạ rất tốt nên đòi Lưu tri phủ tặng ngươi cho
hắn. Nhị Nữu, ta đến đây chính là muốn báo cho ngươi biết, mau mau thu
dọn hành lý. Sáng mai theo cùng Thừa tướng đại nhân về kinh đi.”
Nói xong liền lau nước mắt liếc thương cảm nhìn ta một cái rồi phất tay áo bảo ta đi đi.
Ta ôm một túi bạc, từ từ đi về, tinh tế tiêu hóa mấy lời Lưu quản gia vừa nói.