Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 29: Vở Kịch Tấm Cám





Tác giả: Minh Dạ
Tôi là Phong Nguyên, một đứa học sinh vô cùng bình thường, là một cháu ngoan bác Hồ, chưa từng vi phạm một lỗi lầm nào cả.

Tôi biết bản thân tôi nó hoàn hảo thế đấy, thế nhưng người xưa đã bảo rồi, "trời cao đố kỵ anh tài", tôi càng tài giỏi bao nhiêu thì càng có bấy nhiêu người ganh ghét với tài năng thiên bẩm này của tôi.
Chẳng hạn như hiện tại, cả lớp tôi đang ở trong giờ học, vừa mới trải qua nghi thức quen thuộc và có vài đứa ngỏm củ tỏi rồi.

Cô giáo đi đến giữa lớp, giọng nói rành mạch vang lên, đi đến giữa bục giảng, khuôn mặt nghiêm túc nói từng câu một: "Hôm nay chúng ta sẽ học bài mới, nhưng trước tiên thì cô sẽ cho cả lớp mình đóng một vở kịch nho nhỏ."
Cả lớp rôn rả lên, đứa nào cũng nhìn cô với ánh máy tò mò, có vài đứa thì thầm với nhau để đoán cô sẽ cho diễn cái gì.

Đám bạn ngồi cùng bàn tôi đang làm việc riêng cũng ngẩng đầu lên hỏi cô: "Vở kịch gì đấy cô? Cô cho em diễn với! Để em làm nhân vật chính."

Cô đập tay xuống bàn bài tiếng, ra hiệu cho cả lớp trật tự.

Sau khi ổn định lại, cô mở miệng nói: "Chúng ta sẽ diễn vở kịch Tấm Cám.

Anh ngồi bàn đầu kia vừa mới bảo muốn làm nhân vật chính, chốc nữa lên đóng vai Tấm!"
Cái thằng bên cạnh tôi vừa nghe cô nói vậy thì biểu cảm liền thay đổi.

Nó lắp bắp vội vàng mà đáp lại cô: "Ơ, ơ...!cô ơi, không phải đâu! Cô hiểu nhầm ý của em rồi!"
Cô giáo mặt không biểu cảm nhìn nó, không nhanh không chậm đáp lại: "Ồ? Thế ý cậu là gì? Muốn đóng vai Cám hay mẹ kế hả?"
Thằng đó: "Ơ kìa cô, không phải.

Em đang muốn giành suất diễn này cho một người bạn quan trọng bên cạnh em, đó chính là bạn Phong Nguyên!"
Tôi đang ngồi hóng xem nó định nói cái gì, ai ngờ nó lại thốt ra được một câu nói đi vào lòng đất như vậy! Cờ mờ nờ, tiên sư nhà nó, ai cần mày lấy cái vai đó cho tao!
Tôi lại nhìn về phía cô giáo.

Trời má, nhìn cái mặt của cô kìa, cái biểu cảm kia rõ ràng là đang hứng thú bừng bừng, không cần nghĩ cũng biết cô sẽ chọn tôi đóng vai Tấm.
Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra! Vì để cứu vớt bản thân khỏi nguy hiểm, tôi đã quyết định dùng những lí lẽ cao siêu để khiến cô quay xe lại: "Em thưa cô, em có ý kiến.

Thực ra bản thân em biết rằng em là con người hoàn hảo, thế nhưng..."
Cô giáo ngắt lời tôi: "Nhưng nhị cái gì, quyết định vậy đi, cậu sẽ đóng vai Tấm, còn lại nhân vật phụ sẽ lên bốc thăm."

Ơ kìa, cô còn chưa nghe hết lí lẽ của cao nhân mới xuất quan ra ngoài mà! Cô phải nghe em nói hết đã chứ! Em còn chưa kịp triển khai chiêu thức đặc biệt mới học được trong bộ phim hoạt hình tối qua đâu!
...
Sau một hồi lằng nhằng thì lớp chúng tôi cũng chọn ra được nhân vật.

Thằng Nam, đứa đang đứng đối diện tôi đây, nó sẽ đóng vai ông Bụt.
Nó lượn lờ trước mặt tôi tận mấy vòng liền, tôi nhìn hành động của nó mà chỉ muốn đấm cho nó vài phát.

Sau đó, nó dừng lại, đứng sát gần tôi, mở miệng nói ra một câu khiến tôi muốn đá nó ra khỏi Trái Đất: "Mày tặng quà biếu ông Bụt trước đi, chốc nữa ông Bụt độ mày cho!"
Máu trong đầu tôi như sôi trào cuồn cuộn, hành ngàn hàng vạn tế bào trong cơ thể đang gào thét muốn đá bay tên này đi.

Thế nhưng, tôi là một con người văn minh đức độ, không thể làm việc bất lịch sự trước mặt nhiều người như vậy được.

Bởi vì, nếu làm như vậy, tôi sẽ được lên uống trà với thầy hiệu trưởng.
Lúc diễn kịch.
Người dẫn truyện là thằng C đọc lời dẫn đi vào cốt truyện trước: "Ngày nảy ngày nay, ở một gia đình nọ, có hai chị em cùng cha khác ông nội tên là Tấm và Cám."
Tôi bước đến sân khấu, diễn phân cảnh đầu của mình: "Ôi, một người hiền thục nết na như mình chưa bao giờ làm việc xấu, toàn bị người khác bắt nạt thôi!"
Cả lớp cười to lên, thằng C thấy vậy, bèn quay xuống nói: "Chúng mày im, để bọn tao còn diễn kịch! Cười to thế làm gì, Tấm nó ngại, nó đếch thèm diễn nữa giờ!"
Nói xong, nó lại tiếp tục đi vào vở kịch: "Tấm than ngắn than dài một hồi, mà không chú ý đến con Cám ác độc ở đằng sau, đưa tay ra đẩy Tấm xuống ao!"
Thằng B đã từ bỏ vai diễn giáo sư và đi làm con Cám.


Nó vừa đẩy tôi xuống bục giảng, tôi cũng giả vờ trượt chân ngã xuống.

Nó đứng trên cao nhìn tôi, giọng nói nam giả nữ còn chua hơn cả giọng Cám: "Chị Tấm ơi chị Tấm, đầu chị không lấm, nhưng cả người chị đều lấm hết rồi! Chị mau tắm đi, kẻo về mẹ cho chị ra ngủ chuồng gà!"
Tôi, cô Tấm đáng thương cố gắng bày ra biểu cảm run sợ, hoảng loạn, nhưng chẳng hiểu sao nó lạ lắm.
Người dẫn truyện tiếp tục hoàn thiện vai trò của mình: "Đúng lúc này, ông Bụt hiện lên với mây mù xung quanh, che lấp cả khuôn mặt ông Bụt.

Theo tôi, có lẽ do ông Bụt xấu hổ trước nhan sắc của bản thân quá!"
Ông Bụt + Thằng Nam khinh thường hừ một tiếng, thốt ra câu nói với giọng điệu cao thâm: "Phàm nhân ngu xuẩn, Bụt ta đây là thần tiên, mà đã là thần tiên thì làm sao có thể dễ dàng cho người khác ngắm nhìn nhan sắc được chứ!
Nhỡ đâu mấy người ngắm nhìn không dứt thì sao?! Bị khuôn mặt của ta làm cho mê mẩn thì các ngươi lại trách ta hả? Hừ! Bụt biết hết đấy, các ngươi không qua được con mắt thần tiên của Bụt đâu!"
Dưới lớp, cả đám ôm bụng cười to, cả cô giáo cũng phải bật cười, có vài đứa còn lấy điện thoại ra quay video lại.
Dàn diễn viên trên bục giảng: "..." Người anh em, cậu đi xa quá!.

harry potter fanfic
______________________________
Hoàn chương 29
05/05/2022.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.