Cuộc Sống Tuổi Học Trò

Chương 7: Ở Công Viên





Tác giả: Minh Dạ
Buổi tối hôm nay, bỗng nhiên thằng Nam nó rảnh nghề mà đúng 12 giờ đêm gọi điện thoại cho tôi.
"Mẹ mày, thằng Nam, mày bị động kinh à, gọi cái đếu gì mà gọi lúc nửa đêm, mày mà không nói được cái gì quan trọng đợi mai ông đây thiến!"
Bên kia, giọng thằng Nam vang lên: "Tao cũng không muốn làm phiền mày lúc nửa đêm đâu, nhưng sau một thời gian dài tao ngẫm nghĩ thì tao mới nhớ ra là ngày mai tao muốn đi công viên chơi."
Dừng lại một lúc, nó lại nói tiếp: "Tao định bảo mày từ chiều rồi cơ, nhưng mà chẳng hiểu sao hôm nay tao cứ thấy là lạ, may mà có tổ tiên báo mộng cho tao lúc nửa đêm, tao mới vội vàng gọi cho mày."
Tôi: "..." Thật cmn cạn lời với nó, quên thì nói thẳng mẹ đi, lại còn phải vòng vo tam quốc, lắm chuyện!
Thằng Nam: "Thế thôi, tao chỉ thông báo với mày vậy thôi, ngày mai 8 giờ gặp nhau ở trạm xe buýt.


Tao đi ngủ đây."
"Ơ mẹ mày, chờ đã, tút...!tút...!tút..." Đệch! Ông đây còn chưa nói câu nào đâu đấy.

Mà mày gọi ông dậy bây giờ ông không buồn ngủ nữa rồi đấy!
...
Sáng hôm sau.
Tuy hôm qua nói tôi không buồn ngủ nhưng chẳng biết từ khi nào mà tôi đã đi gặp cô tiên rồi, là được gặp trong mơ nhưng tôi không được ban ba điều ước như trong truyện cổ tích.
Sau khi đánh răng rửa mặt, tôi đã nhân tiện ngồi lướt Facebook một lúc, ngồi ăn gói mì một cách nhàn nhã.
Sau khi lướt điện thoại một hồi, tôi cứ có cảm giác như bản thân đã quên điều gì đó...
Ủa? Quên gì nhỉ ta???
"Ting!" Tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, nhìn vào cái dòng tin nhắn đằng đằng sát khí nhắc nhở kia, tôi bỗng nhớ ra hôm qua thằng Nam có rủ tôi đi chơi.
Thế là, tôi vội vã thay đồ, chạy đến trạm xe buýt.
Khi đến nơi, tôi thấy thằng Nam nó đang nhìn tôi bằng cặp mắt như nhìn kẻ thù.
Nó nói: "Vì sao? Mày đến muộn thế? Mày có biết là bố mày chờ mày đến mòn cả răng, chân sắp đóng cọc tại chỗ rồi không hả?"
Tôi cũng chẳng hề bối rối mà đáp lại: "Vì đại ca mày còn có việc bận."
"Bận cái đếu, chém gió vừa chứ, bố đếu tin!"
"Bố mày nói thật, lừa đếu gì mày!"

Hai đứa đang cãi nhau gay cấn thì thông báo xe buýt chuyển chuyến mới, lúc này chúng tôi mới ba chân bốn cẳng mà chạy theo.
Đến công viên, thằng Nam đi mua vé trò chơi, dường như nó định trả thù tôi hay sao mà nó toàn chọn toàn trò chơi mạo hiểm.
Nhưng thật cmn muốn chửi bậy! Đây mà là trả thù cái gì! Có mà đang sợ tôi không được nếm khổ thì có!
Từ nãy đến giờ, nó bắt tôi chơi hơn mười trò mạo hiểm, trong đó có ba lần đi tàu lượn siêu tốc, hai lần đu quay dây văng, một lần thuyền cướp biển.
Đặc biệt, nó thừa biết tôi sợ ma rồi mà còn dẫn tôi đi nhà ma bốn lần, tận 4 lần liền.
Mà càng nhục hơn nữa đó chính là đi đến đâu cũng chỉ mình tôi là khác, chơi trò mạo hiểm thì có mỗi tôi la hét ầm lên, đi nhà ma thì tôi là đứa con trai duy nhất phải ôm người khác khi ra ngoài.
Mẹ nó, cảm giác như tôi chính là hạt muối duy nhất trong lọ mì chính vậy.
Quê một cục.
...
Lúc về.
Khi đi qua cây táo trước cổng công viên, tôi cách xa nó ra một chút.
Thằng Nam bên cạnh tôi thấy vậy, không khỏi tò mò hỏi tôi: "Sao mày cứ phải né cây táo đấy ra làm gì thế? Tao tưởng mày thích uống nước ép táo mà?"
Tôi cho nó một ánh mắt cao thâm khó lường, giọng nói mang theo chút cảm xúc mâu thuẫn: "Bởi vì, tình cảm của tao đối với cây táo nó mâu thuẫn lắm, cảm giác mà vừa yêu vừa hận, mày không hiểu được đâu!"
Thằng Nam biểu tình ngu ngơ: "..." Tình cảm đếu gì mà vừa yêu vừa hận với cây táo đấy chứ?!!
Tôi nhìn biểu tình của nó, biết trước nó sẽ ngu ngơ như vậy, bởi vì nó làm sao mà hiểu được một người đa sầu đa cảm như tôi đây.
Thôi vậy, là một người bạn thân lâu năm của nó, tôi quyết định giải thích lý lẽ cho nó hiểu: "Bởi vì quả táo rơi vào đầu Niu-tơn, ông Niu-tơn đã sáng tạo ra định luật Niu-tơn, giúp ích rất nhiều cho xã hội.


Nhờ đó mà xã hội ngày nay đã phát triển dựa trên cơ sở lý luận học của ông, tạo sự phát triển vượt bậc cho ngành vật lý học.

Chính vì thế, tao rất hâm mộ, sùng bái ông ấy, và cũng rất biết ơn cây táo này."
Dừng lại một chút để nghỉ ngơi, tiện thể uống thêm ngụm nước cho đỡ khát, tôi lại tiếp tục nói: "Nhưng, đôi khi bản thân tao lại vô cùng căm ghét nó, bởi vì, chính nó đã khiến cho bao nhiêu thế hệ học sinh phải lầm than, đau khổ, khiến bản thân tao phải đau đầu mỗi khi thi..."
Tôi vừa nói vừa nhìn thằng bạn thân bên cạnh, mặt của nó xuất hiện biểu cảm không còn gì để nói, tôi nghĩ nó đã bị lời nói của tôi làm cho cảm động đến mức không biết nói gì.
Sau đó, tôi thấy nó quay sang tôi, dùng vẻ mặt thông cảm và đồng tình nhìn tôi: "Con trai Nguyên à, ở đây cũng gần bệnh viện tâm thần, bây giờ đi khám, để phát hiện bệnh sớm mà kịp thời chữa, nếu để lâu bệnh nặng đếu chữa được nữa đâu..."
"Mẹ mày ai là con trai mày? Còn nữa bố mày đếu có bệnh, mày nói thêm câu vớ vẩn nào nữa có tin ông đây tiễn mày đi chụp ảnh bàn thờ không?"
Sau đó, tôi thấy nó lại nhìn tôi với ánh mắt mang theo dòng chữ: Mày bệnh nặng thật rồi!
Cmn, Nguyễn Nam, mày được đấy, hôm nay ông quyết đấu với mày!
__________________________
Hoàn chương 7
04/04/2022.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.