Chúng tôi uống rất nhiều, cũng trò chuyện rất nhiều.
Sau đó, chúng tôi đều uống quá nhiều.
Đêm tối đơn, rượu say lòng người, hai người thành thật với nhau luôn dễ phát sinh thêm chuyện
Kiểu như, Phó Tiện hôn lên môi tôi.
Kiểu như, tôi run rẩy nhắm mắt lại, chủ động đón ý hùa theo.
Tin đồn đó là giả.
Phó Tiện không phải không được, nhưng cũng có tin đồn nói, hai chân anh bị tàn tật là giả.
Đáng tiếc, tin đồn này cũng là giả.
Hai chân Phó Tiện đúng đã tàn tật thật.
Nhưng khi.
Phó Tiện bên cạnh ghé sát vào tai tôi,nhẹ giọng nói: “Yên tâm, chân anh vẫn còn chữa được”.
Phó Tiện nói nếu không phải chân mình còn chữa được, cũng sẽ không kết hôn với tôi.
Tôi muốn lắc đầu nói không sao, cho dù thế nào tôi đều chấp nhận được.
Nhưng môi đã bị Phó Tiện lấp kín, không thể nói gì.
Ánh trăng đêm nay dịu dàng đến lạ, anh ấy cũng vậy.
Chuyện cũ đều đã rõ, từ cái gọi là hôn nhân hợp đồng, tôi và Phó Tiện trở thành vợ chồng thật sự.
Đám cưới đã diễn ra, giấy kết hôn cũng đã nhận.
Giờ cả chuyện vợ chồng cũng có.
Thật sự không phải vợ chồng giả.
Sau đêm đó, Phó Tiện dường như trở thành một người khác. Trước mặt người ngoài, anh vẫn thờ ơ, lạnh lùng, nhưng khi chỉ có hai chúng tôi, anh lại trở thành tùy tùng nhỏ năm đó.
Vài ngày sau, vừa đúng là sinh nhật của Phó Tri Thành.
Buổi tiệc lần này so với buổi tiệc gia đình lần trước đúng thực khác xa nhau.
Hai ngày trước buổi tiệc, Phó Tri Thành gọi điện cho Phó Tiện, cẩn thận hỏi khi đó anh có muốn tới hay không.
Mà bên này Phó Tiện không chút để tâm, nghe rồi quay đầu nhìn về phía tôi
Thấy tôi gật đầu, anh mới đồng ý
Vào ngày sinh nhật, Phó Tiện nắm tay tôi cùng đến tham dự.
Buổi tiệc được tổ chức ở một khách sạn của Phó thị. Sảnh tiệc rộng đến nỗi có thể chứa đến hơn một ngàn người.
Ngay khi Phó Tiện vừa xuất hiện ở lối vào, Phó Tri Thành đã đi tới đón.
Có điều.
Mới đi được nửa đường đã bị ánh mắt lạnh nhạt của Phó Tiện ép lui, ông ta dừng chân lại, cười khổ một tiếng, sau đó không qua đây nữa.
Mọi người nhìn có chút khó hiểu, nhưng cũng không nghĩ quá nhiều.
Dù sao thì
Trong mắt người khác, Phó Tiện bất quá cũng chỉ một đứa con nuôi đã tàn tật lại còn không được yêu thương.
Lần này Phó Uyển lần nữa đi đến.
Cô ta tươi cười chào hỏi Phó Tiện, nhưng trong mắt lại đầy vẻ không cam lòng yêu thích.
Đúng là một cô gái đầy mâu thuẫn.
Thực sự hết lòng thích Phó Tiện, nhưng lại muốn bày ra thái độ kiêu căng mà chế giễu anh.
Cứ như vậy thì cô ta không còn là cô gái đáng thương yêu mà không có được nữa.
Phó Tiện không thèm để ý đến sự châm chọc của Phó Uyển, cho đến khi.
Cô ta nhắm mũi dùi phía tôi.
Phó Uyển cười nhạo chiếc váy tôi mặc hôm nay, giọng điệu mỉa mai tôi không cùng đẳng cấp.
Tôi cũng không để tâm đ ến, nhưng nhiệt độ xung quanh bất chợt giảm thấp.
Quay lại vừa thấy.
Sắc mặt của Phó Tiện đã trở nên lạnh lùng.
Trước mặt nhiều khách khứa, Phó Tiện trực tiếp thay tôi đánh trả, anh liếc nhìn Phó Uyển một cái rồi nhẹ giọng an ủi tôi:
“Không sao, định nghĩa đẳng cấp của mỗi người không giống nhau, trong khái niệm của cô ta có lẽ eo to cổ ngắn mới là tiểu chuẩn phù hợp”.
Mà bên kia.
Phó Uyển sờ cổ mình, vừa tức giận vừa xấu hổ, đến mức suýt cả rơi nước mắt.
Phó Uyển không dám làm càng, đúng lúc Phó Thời Chinh kịp thời đi tới, dùng câu lấy đại cục làm, trọng âm thầm chống lưng cho Phó Uyển.
Anh ta nghiêm mặt, lên giọng trách cứ với tư cách anh cả, nói hôm nay là sinh nhật của Phó Tri Thành, hai anh em Phó Tiện vừa gặp đã làm nên chuyện xấu hổ, chẳng phải sẽ khiến người khác chê cười sao.
Nhưng anh ta mới nói được một nửa, Phó Tiện đưa tay xoa chân mày, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn.
“Nói xong chưa?”
Nói rồi anh lập tức nắm tay tôi, dẫn tôi đi thẳng vào hướng trung tâm sảnh tiệc.
Giữa sảnh tiệc, Phó Tri Thành được mọi người chào đón vây quanh, vẫn luôn dán mắt vào đứa con trai mình
Ngẫm lại cũng khiến người ta suy ngẫm.
Khi còn trẻ, Phó Tri Thành thủ đoạn tàn nhẫn hung ác, không chỉ với người ngoài mà cả những người bên cạnh cũng vậy.
Nhưng dù thời trẻ ông ta có tàn ác máu lạnh đến đâu, sau khi có tuổi cũng trở nên mềm lòng. Ngày trẻ đã nếm trải qua quyền lực và tiền tài, hiện giờ chỉ muốn trải nghiệm chút tình thân.
Sau khi nhìn thấy những sự phù hoa, Phó Tri Thành bắt đầu giống những người lớn tuổi bình thường, muốn một hạnh phúc đơn giản, được con cháu phụng dưỡng, an nhàn sống hết phần đời còn lại.
Đúng là đáng tiếc.
Vợ ông ta đã qua đời, bản thân không thể sinh con, đứa con trai cưng cũng chết trong một vụ tai nạn ngoài ý muốn.
Còn giọt máu duy nhất lại vì hận ông ta mà không chịu nhận tổ quy tông, hơn còn bị chính ông ta hại cho tàn tật.
Đối với Phó Tro Thành hiện giờ mà nói, điều này chắc chắn còn khó chịu hơn nhiều so với hình phạt phá sản.
Có điều.
Ai có thể không nói tự làm tự chịu. (32)
Theo thói quen, Phó Tiện đưa tôi đến một nơi vắng người yên tĩnh.
Nhìn Ôn Tố ở cách đó không xa, đột nhiên tôi có chút bận lòng.
Tôi kéo tay áo Phó Tiện, nhỏ giọng hỏi có phải lúc trước anh từng thích Ôn Tố hay không.
Phó Tiện sững người.
Xoay người nhìn tôi, vẻ mặt anh rất nghiêm túc: “Ai nói với em?”.
“Không ai nói, là em tự đoán.”
Tôi diễn tả lại cảnh tượng đã thấy ở buổi tiệc gia đình lần trước Phó Tiện luôn nhìn Ôn Tố cho anh nghe.
Phó Tiện cười.
“Không có.”
Cầm ly rượu lên nhấp một ngụm, anh nói: “Chị ấy với anh dù không cùng huyết thống nhưng lại giống như chị ruột. Năm đó khi anh còn lưu lạc bên ngoài, chị ấy đã giúp anh rất nhiều. Về sau, cũng vì anh mà chị ấy mới quen biết Phó Thời Chinh.”
Nói tới đây, anb lại thở dài: “Lần trước chỉ là anh nhìn dáng vẻ chị ấy đi theo bên cạnh Phó Thời Chinh mà chua xót thay. Anh vẫn luôn thấy thẹn trong lòng, Phó Thời Chinh luôn vô tâm với chị ấy, anh luôn cảm thấy là do chính mình đã đẩy chị ấy vào hố lửa”.
“Nhưng...”.
Ngừng một chút, rồi tôi lại kể ánh mắt nóng bỏng của Phó Tiện khi nhìn Ôn Tố.
Phó Tiện bị tôi chọc cười.
Đưa tay xoa tóc tôi, giọng anh đầy cưng chiều: “Lấy đâu ra nóng bỏng như em nói, là lòng em suy diễn quá rồi”.
“Chỉ là nhìn người chị gái có ơn với mình bị chính mình kéo vào hố lửa, đi theo Phó Thời Chinh lại phải thiệt thòi, anh cảm thấy hối hận”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng có thể hiểu được tâm trạng của Phó Tiện.
Liên hệ với những điều đã trải qua, anh đúng thực là một người ngoài lạnh trong nóng.
Người nào từng giúp anh, anh đều sẽ khắc cốt ghi tâm.
Đương nhiên, kể cả người từng hại anh cũng vậy.
Nhưng tôi có chút thắc mắc: “Chỉ cần anh tiết lộ thân phận thật sự của mình, sau đó cảnh cáo Phó Thời Chinh đối xử tốt với Ôn Tố một chút, anh ta nhất định không dám không nghe theo.”
Phó Tiện lắc đầu.
“Chuyện tình cảm không thể dùng vũ lực là có thể áp chế, cả hai bên phải có tình cảm với nhau.”
“Anh chỉ cảm thấy chị ấy gửi gắm cho sai người, nhưng tất cả đều do chị ấy tự lựa chọn, anh không can thiệp.”
Tôi nghiêm túc lắng nghe, gật đầu tán thành.
Phó Tiện đúng là nhìn thấu sự đời.
Khi tôi đang im lặng, đột nhiên Phó Tiện kéo cổ tay áo của tôi.
Tôi cúi đầu nhìn, bất ngờ anh nắm lấy cổ tay tôi.
Chỉ dùng sức một chút khiến tôi bị buộc phải khom người xuống.
Phó Tiện ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt nóng rực, chưa tới ba giây đối mặt, yết hầu của anh lặng lẽ lăn xuống, sau đó hôn lên môi tôi.
Cảm giác ấm áp.
Ngay sau đó anh buông tay ra, còn tôi đứng dậy mở to mắt, thậm chí không biết vì cái gì mà Phó Tiện đột nhiên lại hôn tôi.
“Nhớ kỹ.”
Phó Tiện nói, trong mắt mang theo ý cười mơ hồ.
“Ánh mắt khi anh nhìn em vừa rồi, mới có thể xem là nóng bỏng.”
“Ánh mắt khi nhìn người khác đều không phải.”
Mặt tôi đỏ bừng, không ngờ Phó Tiện lại để ý đến điểm này.
Trong khi chúng tôi bên này bày tỏ tình cảm, ở bên kia, nhân dịp tiệc sinh nhật của mình, Phó Tri Thành trước mặt tất cả mọi người đã tuyên bố một chuyện.
Đứa “con nuôi” Phó Tiện là con trai ruột của ông.
Trong phòng tiệc im ắng trong vài giây, rồi lập tức nổ tung.
Cả thành phố ai không biết Phó Tri Thành không có con, đứa con trai duy nhất đã qua đời trong vụ tai nạn, nhà họ Phó chỉ có ba người con nuôi.
Phó Tiện tàn tật còn là người ít được ưu ái nhất.
Mọi người đều chắc chắn Phó Thời Chinh là người thừa kế của nhà họ Phó.
Nhưng hôm nay, Phó Tiện chuyển mình, trở thành con trai ruột của Phó Tri Thành, trong lòng những người trong sảnh tiệc đều cảm thấy bất an.
Trong mấy năm qua, không ai không chủ động liên hệ tạo dựng mối quan hệ với Phó Thời Chinh. Mà trong những bữa tiệc trước đây khi cả hai người con nuôi cùng xuất hiện, vì để lấy lòng Phó Thời Chinh mà bọn họ thường cố tình hắt hủi xem thường Phó Tiện.
Không ngờ tất cả mọi người đều đã đặt cược nhầm.
Còn tưởng chuyện này đã là cao trào của bữa tiệc, nhưng không ngờ, khi không khí đang dâng cao, mẹ tôi đột ngột xuất hiện một cách rực rỡ.
Bà trang điểm tỉ mỉ.
Mặc một chiếc váy đỏ, đỏ đến chói mắt.
Mái tóc dài gợn sóng, đôi môi đỏ rực.
Màu đỏ cực hạn ở trên người bà lại không hề phô trương, ngược lại khiến sự quyến rũ của bà được phát huy cực điểm.
Gần năm mươi tuổi, năm tháng in hằn dấu vết trên mặt bà, nhưng cũng tăng thêm phần phong tình.
Bà đi đến trước mặt tôi, ánh mắt lướt qua bàn tay đang đan vào nhau của tôi và Phó Tiện, ý cười của bà càng đậm hơn
Mẹ không nói chuyện với tôi mà đi tới trước mặt Phó Tri Thành.
Hai người đối diện nhau.
Tôi nghĩ rằng ông ta sẽ tức giận, nhưng không.
Phó Tri Thành chỉ im lặng nhìn bà, sau đó nói một câu “Đi thôi.”
Dường như việc mẹ tôi đến cũng nằm trong dự kiến của ông ta.
Bữa tiệc sinh nhật tập hợp những ông lớn trong giới kinh doanh kết thúc trong vội vàng với sự xuất hiện của mẹ tôi.
Phó Tri Thành và mẹ tôi cùng đi lên lầu.
Hai người đã nói những gì, không một ai biết
Tôi và Phó Tiện cũng không biết
Cho đến ngày hôm sau, tôi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát đến thông báo, mẹ tôi đã bị bắt giam.
Bà ra tự thú. Theo lời thú nhận của mẹ, nhiều năm trước bà đã giết người.
Người bị giết không ai khác chính là con trai của Phó Tri Thành.
Thiếu gia nhà họ Phó chưa tròn mười tám tuổi.
Năm đó, chàng trai mười bảy tuổi luôn sống cuộc sống được mọi người vây quanh xu nịnh, sinh ra kiêu căng ương ngạnh.
Phó Tri Thành không thể có con, đương nhiên vô cùng yêu thương đứa con trai “duy nhất” này, chi phí ăn mặc gần như đều xa xỉ, gần như đáp ứng mọi yêu cầu của con trai.
Mà đứa con ăn chơi này, năm mười bảy tuổi trốn Phó Tri Thành chạy tới một vùng nông thôn chơi. Tiểu công tử được nuông chiều từ bé chưa từng nhìn thấy hoa màu ruộng đất, thấy rất phấn khích, sau đó...
Vào một đêm ở thôn quê, hắn ta gặp một cô bé.
Dùng sức mạnh không thành, nên hắn liền dùng một cục đá đánh ngất cô bé kia.
Chính lúc này, mẹ của cô bé đã tới, vừa đúng lúc vô tình đẩy hắn xuống sông.
Mà tôi, chính là cô bé đó.
Đêm tôi bị đánh bất tỉnh, khi tỉnh lại đã trở về ngôi nhà của mình trong thành phố.
Vẻ mặt mẹ tôi thản nhiên nói với tôi, bà kịp thời đến, sau đó đuổi tên khốn kia đi.
Với tôi mà nói, việc này cứ như vậy mà kết thúc.
Nhưng tôi không biết, thật ra đêm đó bà đã giết người, lại càng không biết, đối phương chính là con trai của người trong giới kinh doanh khiến người ta chỉ cần. nghe danh đã khiếp sợ, Phó Tri Thành.
Đúng là nghiệt duyên.
Ông ta khinh thường bà, lừa gạt bà, khiến cả đời bà tuyệt vọng với tình yêu. Hại bà mất đi đứa con, phải cắt bỏ tử c ung, cả đời không thể sịn con được nữa.
Chính tay mẹ tôi phế ông ta, trời xui đất khiến lại còn giết con ông ta.
Quanh đi quẩn lại, sợ chỉ có hai chữ “nghiệt duyên” mới đủ để hình dung được.
Tôi vội chạy đến đồn cảnh sát để gặp bà. Nhưng lại được cảnh sát thông báo.
Mẹ không muốn gặp tôi. Sau nhiều lần không thành, tôi chỉ có thể về nhà.
Tôi nhờ Phó Tiện giúp mình thuê luật sư tốt nhất, nhưng mẹ tôi đã không chờ được.
Trước khi bị kết án, bà đã chết trong trại tạm giam.
Không phải tự sát. Trại tạm giam được quản lý rất nghiêm ngặt, không có cơ hội để tự sát, bà ấy... Chết vì bệnh ung thư.
Cho đến lúc đó tôi mới biết mẹ bị ung thư phổi giai đoạn cuối.
Khi biết đã quá muộn, gần như việc điều trị đều không có tác dụng ở giai đoạn này.
Mới biết bí mật của mẹ không bao lâu, thậm chí đến hỏi thăm một câu còn chưa kịp đã bị chuỗi sự kiện liên tiếp làm tôi sụp đổ
Nếu không có Phó Tiện, có lẽ tôi khó có thể vực dậy nổi.
Phó Tiện lấy danh nghĩa thu xếp mọi chuyện chu toàn từ đầu đến cuối
Ở tang lễ, tôi thẫn thờ nhìn tấm di ảnh đen trắng của mẹ.
Bức ảnh vốn không có màu, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt đó lại khiến người ta bất chợt liên tưởng đến váy đỏ.
Sự tồn tại của bà dường như ngập tràn sắc màu.
Một người rực rỡ như vậy, lại biến thành màu xám trắng.
Sau tang lễ, tôi trở về nhà.
Vốn định vào thăm phòng ngủ của mẹ, vô tình tôi nhìn thấy bức thư bà đã để lại cho tôi.
Hóa ra, tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của mẹ
Trước khi chết, bà muốn thấy tôi kết hôn với một người.
Người đã quen biết tôi từ thuở nhỏ, dù đã qua nhiều năm không gặp nhưng chưa ngừng nhớ thương tôi.
Người mặc dù hai chân tàn tật nhưng có năng lực xuất chúng, nhưng có thể bảo vệ tôi cả đời.
Trước khi chết, mẹ muốn một lần đi gặp Phó Tri Thành, một lần cuối gặp người khiến bà yêu cả đời, nhưng cũng hận cả đời.
Trong thư mẹ nói, bà muốn sống một đời xán lạn.
Nhưng lại gặp phải Phó Tri Thành.
Khi mới quen ông ta, bà mới ngoài đôi mươi, là khoảng thời gian tươi đẹp nhất.
Còn Phó Tri Thành đã hơn bốn mươi, chín chắn trầm ổn. Ông ta không cần làm gì liền có thể giam mẹ tôi trong lòng bàn tay.
Sau này, bọn họ ân ân oán oán, cứ vậy mà dây dưa cả đời.
Trong thư mẹ kể về chuyện xảy ra ở nông thôn năm đó.
Bà nói.
Lúc bà chạy tới, quần áo của tôi đã bị đối phương cởi gần nửa, nếu đến chậm một bước, bà chỉ sợ sự trong trắng của tôi đã không còn nữa.
Trong cơn tức giận, mẹ chạy đến tranh chấp với hắn, cuối cùng lỡ tay đẩy cả người xuống sông.
Người kia không biết bơi, lúc hắn giãy giụa dưới sông, bà vốn định xuống sông cứu người, nhưng khi dựa vào ánh trăng, bà thấy rõ được khuôn mặt đối phương.
Tên muốn làm nhục con gái của bà, lại là con trai của Phó Tri Thành.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Đêm đó.
Mẹ tôi đứng bên bờ sông thật lâu, từng bối rối, từng do dự, nhưng cuối cùng vẫn không xuống nước cứu người.
Để mặc cho tên b3nh hoạn dâm tục kia dần chìm xuống đáy sông.
Nửa sau bức thư, bà nói với tôi.
Mẹ gả tôi cho Phó Tiện là vì đã điều tra qua, biết được năm đó tôi và Phó Tiện khi còn ở cô nhi viện có mối quan hệ rất tốt.
Cũng biết Phó Tiện đã nhiều năm vẫn luôn đã âm thầm quan sát và bảo vệ tôi.
Mẹ mới yên tâm giao tôi cho anh.
Mẹ tôi chưa từng nghĩ qua chuyện lợi dụng tôi để trả thù Phó Tri Thành.
Chữ viết của mẹ giống như một người tự do phóng khoáng, nét chữ lưu loát qua vài trang giấy, tôi thậm chí còn có thể nhìn ra được ngữ điệu của bà qua những dòng chữ.
Trong thư mẹ viết, cả đời ân oán này của bà và Phó Tri Thành, thậm chí không phân biệt được cuối cùng ai nợ ai nhiều hơn, cho nên bà không cần lợi dụng tôi để trả thù.
Mẹ chỉ muốn tôi được hạnh phúc.
Cho dù người có thể khiến tôi hạnh phúc lại là con trai của Phó Tri Thành.
Bà cũng không để ý.
Mẹ nói những ân oán tình thù xoay quanh này đều là chuyện của người lớn bọn họ, nên tôi và Phó Tiện đều không liên quan.
Trang thư cuối cùng gần như để trống, trên đó chỉ viết một câu
Nhưng những lời này đã khiến những dồn nén trong tôi, trong nháy mắt liền suy sụp.
Nét chữ tuy nguệch ngoạc, tùy ý nhưng có thể thấy rõ từng nét bút trong câu này.
Bà viết.
Cả đời này mẹ không thể sinh con, cảm ơn con vì đã làm con của mẹ.
Tôi nắm chặt thư, nước mắt giàn giụa trên mặt.
Người phải nên nói cảm ơn là tôi.
Tôi đã bị vứt bỏ từ khi sinh ra, dù biết không cùng huyết thống nhưng mẹ vẫn nuôi tôi khôn lớn, tôi phải nên cảm ơn bà
Trước khi được sinh ra, tôi đã chọn mẹ cho mình từ trên trời.
Chọn sai người, liền bị vứt bỏ không chút thương tiếc.
Chính mẹ là người đã đón tôi về nhà sau bảy năm đó, rồi bù đắp cho sự lựa chọn sai lầm trước đó của tôi.
Ngoài thư mẹ còn để lại một tấm thẻ ngân hàng, mật khẩu là ngày sinh của tôi
Bên trong là tiền tiết kiệm của bà nhiều năm qua, kèm theo cả “sính lễ” khi trước Phó Tiện đã đưa.
Vẫn còn nguyên vẹn, đều để dành cho tôi. (33)
Thật trùng hợp
Ngày thất đầu của mẹ tôi, Phó Tri Thành cũng qua đời.
Ông ta mất trong lúc ngủ, khi người giúp việc phát hiện thì đã chết rồi.
Đối mặt với tin tức này, Phó Tiện không nói gì.
Trầm mặc cúp điện thoại, trầm mặc đến gặp người lần cuối
Cuối cùng, trầm mặc cử hành tang lễ
Phó Tri Thành đã có chuẩn bị từ trước, từ lâu ông ta sớm đã để lại di chúc cho luật sư của mình. Tất cả tài sản đều để lại cho Phó Tiện
Về phần Phó Thời Chinh và Phó Uyển, ngoài danh xưng con nuôi của Phó Tri Thành thì không có gì.
Điều này thật sự phù hợp với tác phong sống của Phó Tri Thành.
Doanh nhân coi trọng lợi ích hơn tình cảm.
Không chỉ xem nhẹ tình cảm, mà lại vô cùng tàn nhẫn.
Phó Tri Thành là người ích kỷ, luôn luôn ích kỷ, dù có chết cũng tuyệt đối không để lại cho con nuôi một đồng
Đến một phần tượng trưng cũng không có.
Vậy nên trong lễ tang của ông ta cả Phó Thời Chinh và Phó Uyển đều không xuất hiện.
Sau tang lễ, tiễn khách ra về.
Xe lăn của Phó Tiện dừng trước bia mộ. Ánh mắt anh cụp xuống, im lặng nhìn tấm ảnh đen trắng trước mặt.
Tôi đứng bên cạnh, không biết nên nói gì ngoài im lặng.
Rất lâu sau.
Gió thổi qua, Phó Tiện lên tiếng. Anh cười nhẹ, ngữ điệu có phần châm biếm: “Biết tại sao mấy năm cuối đời, ông ta vì cái gì lại cố gắng lấy lòng anh không?”.
“Vì muốn bù đắp cho anh?”.
Anh lắc đầu.
“Là muốn bù đắp khiếm khuyết của ông ta. Từ trước tới nay, ông ta chưa từng yêu thương đứa con trai ruột là anh. Cho dù có hết mực lấy lòng anh, tìm mọi cách bù đắp cho anh, kỳ thật đều là vì chính ông ta”.
“Cả đời ông ta có quyền có thế, khuyết điểm duy nhất là ở phương diện con nối dõi. Bản thân vô sinh, còn đứa con trai mình thương yêu nhất lại chết ngoài ý muốn. Lẽ ra cả đời còn lại của ông ta phải sống trong cô độc, nhưng may mắn thay còn có đứa con riêng là anh khiến ông ta tìm được chút an ủi. Vì vậy nên mới dốc sức lấy lòng anh, bù đắp cho anh, chỉ để bù đắp khuyết điểm của ông ta, để tuổi già của mình không quá đáng thương mà thôi”.
Anh nhếch môi, mặt đầy mỉa mai.
Nhưng đôi mắt kia lại có chút đỏ.
“Từ trước tới nay, ông ta chỉ yêu chính mình.”
“Nhưng sao khi cố gắng lấy lòng, ông ta lại đáng thương như vậy?”
“Cả đời chưa từng đối xử chân thành với ai. Người vợ một lòng với ông ta, lại bị sự lạnh nhạt và trăng hoa của ông ta chọc đến tức chết. Mẹ em yêu ông ta, cuối cùng bị ông ta hủy hoại một đời. Nếu lúc sinh thời ông ta bị phá sản, sẽ không có ai sẵn lòng ở lại nhìn ông ta, đến kết cục sẽ chỉ bị mọi người xa lánh”.
Phó Tiện mỉm cười: “Thật đáng buồn.”
Nhưng ngày hôm đó, ở trước bia mộ Phó Tri Thành, Phó Tiện vẫn rơi nước mắt.
Anh nói.
Giọt nước mắt đó xem như là tiễn đưa ông ta.
Cũng xem như cắt đứt quá khứ không thể chấp nhận nổi kia.
Những ân oán thị phi, những căm hận oán trách đều tan biến theo cái chết kia.
Để lại cho chúng tôi một tương lai hoàn toàn mới.
Bước tiếp trong kế hoạch của chúng tôi là việc điều trị cho Phó Tiện.
Việc điều trị diễn ra tốt đẹp, nhưng giữa chừng vẫn xuất hiện chuyện ngoài ý muốn.
Trong phòng vệ sinh nhà tôi có thêm hai vạch.
Là của tôi.
Tôi đã mang thai.
Sự xuất hiện đột ngột của đứa trẻ làm gián đoạn kế hoạch của chúng tôi, nhưng cũng khiến chúng tôi có nhiều hy vọng hơn.
Tựa như.
Sau khi những khó khăn qua đi, tất cả lại có một sự khởi đầu mới.
Giống như sinh mệnh mới xuất hiện trong bụng tôi vậy.
Từ sau lần đó, chuyện Phó Tiện thích làm nhất chính là ôm từ điển mà chọn tên.
Nhờ phúc của anh mà đêm nào tôi cũng mơ tới những cái tên.
Sau đó tôi bực mình, đè Phó Tiện lại: “Anh đừng nghĩ nữa, em chọn được tên rồi.”
Vẻ mặt Phó Tiện nghiêm túc: “Tên gì?”
Tôi uống một ngụm nước ấm, tùy ý nói: “Sinh con trai thì gọi là Phó Quý, sinh con gái thì gọi là Phó Quý Hoa, được không?”
Tôi khẳng định: “Nhân gian phó quý hoa, là một cái tên ý nghĩa.”
Im lặng một lúc lâu, đột nhiên anh kéo tôi vào trong lòng, giọng nói ấm áp kề bên tai rồi, ngứa đến không chịu được.
“Hay là, chúng ta sinh ba, một đứa tên Phó Quý, một đứa tên Phó Quý Hoa, đứa còn lại tên Phó Khả Địch Quốc, thế nào?”
Trong lòng Phó Tiện tôi bật cười, vòng tay qua eo anh.
“Hay mình sinh tư đi? Tên Phó Lệ Đường Hoãn.”
Bên tai là tiếng cười trầm thấp của Phó Tiện.
“Được.”
Vòng tay của anh hơi siết lại, nghiêm túc nói: “Nếu em sinh con gái, hãy đặt là Phó Hân. “
Ánh trăng sáng trong.
Giọng Phó Tiện còn dịu dàng hơn cả ánh trăng.
“Sinh một cô con gái giống như cô bé ở cô nhi viện tên Quan Hân năm đó, thích mặc váy trắng, có đôi sáng ngời, khi cười sẽ để lộ đôi mắt như trăng lưỡi liềm.”.
“Được không?”
“Được chứ, nếu em sinh con trai, sẽ giống như cậu bé ở cô nhi viện năm đó, xinh đẹp, khi đánh nhau tàn nhẫn như sói con. “
Trong lòng Phó Tiện tôi ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy được ánh trăng ngoài cửa sổ.
Đã nhiều năm qua từ khi tôi và Phó Tiện còn là những đứa trẻ, nhưng trên bầu trời đêm vẫn là ánh trăng năm đó.