Người mới tới tay chân đều rất chịu khó, sau bữa chiều tranh việc rửa chén, cuối cùng là nhân bình cướp được công việc này. Đỗ vĩ minh thấy vậy thì rất vừa lòng, có ai mà không thích người chịu khó chứ? Tích xuân và liên thu đang gấp gáp làm chăn và quần áo, chăn trong nhà hiện tại miễn cưỡng đủ dùng, bây giờ còn là mùa đông, áo bông cũng phải mau làm.
Đỗ vĩ minh bảo bọn họ nghỉ ngơi sớm, bảo chu văn gọi những người còn lại vào trong phòng thương lượng. Cái bàn nhỏ lại cho thấy tác dụng, đỗ vĩ minh pha một bình trà bạc hà, người một nhà ngồi xuống triển khai kế hoạch cửa hàng ăn. Việc kinh doanh sau này của cửa hàng, phân phối nhân viên, tất cả đều phải nhất nhất an bài cho tốt.
“chúng ta trước hết xem nên an bài nhân thủ thế nào, người nào lên cửa hàng trấn trên, người nào ở lại trong thôn.”
“nhân khang khẳng định phải đưa lên trấn trên, hắn biết nấu ăn. Tích xuân và liên thu cũng mang qua, ở lại trong thôn thì không yên tâm.”
“ta thấy trong thôn lưu 2 người là đủ rồi, còn lại đến cửa hàng hỗ trợ, chờ cửa hàng ổn định rồi nói sau.”
“lập tức sẽ cày bừa vụ xuân,2 người sao có thể trồng nhiều như vậy.”
“nếu không lưu vài người ở lại trong thôn trước, vừa lúc cửa hàng cũng phải sửa sang lại. Đến chuẩn bị tốt thì cày bừa vụ xuân cũng đã gần xong, đến lúc đó lưu 2 người ở lại trong thôn là được.”
…
Thảo luận một phen, cuối cùng quyết định hôm sau đỗ vĩ minh mang theo oa nhi, chu văn và nhân khang lên trấn trên trước, những người còn lại thì ở lại trong thôn làm việc, chờ cửa hàng sửa chữa xong lại lên trấn trên. Trấn trên cái gì cũng đắt, giờ có nhiều người đến ở cũng không được việc gì.
Trong nhà nhiều người hơn có hai chỗ không tốt, thứ nhất là việc trong nhà đỗ vĩ minh không cần động tay, hắn vừa mới chuẩn bị nấu cơm nhân khang đã nhận việc, quét rác nhân bình đã sớm làm xong, nước rửa mặt cũng được tích xuân chuẩn bị. Đỗ vĩ minh biết mình là thiếu gia việc gì cũng không cần làm, nhưng mà thấy không quen. Thứ hai chính là, lương thực dự trữ trong nhà kịch liệt giảm xuống.
Trong nhà có thêm 5 người, còn đều là thân thể cao to, lượng cơm ăn người này so với người kia càng kinh người, một bát cháo không đủ uống, một bát cơm khẳng định ăn sạch sẽ. Đỗ vĩ minh sẽ không để bọn họ ăn không đủ no mà chỉ bảo nhân khang nấu thêm cơm. May là sắp mở cửa hàng, bằng không nhiều người thế này thật đúng là không nuôi nổi.
Sáng sớm ngày thứ ba, đoàn người của đỗ vĩ minh liền xuất phát lên trấn trên. Giấy nhập học đã đưa đến tư thục, hai ngày nữa oa nhi phải đi đọc sách.
Hôm nay trước hết phải đến cửa hàng cùng chủ cũ của cửa hàng bàn giao đồ đạc. Vương võ đánh xe bò đưa bọn họ đi, thuận tiện mang một ít rau dưa và thịt khô trong nhà qua. Cải trắng, củ cải, khoai tây trong nhà đều ăn không hết, mà lên trấn cũng phải mua. Đương nhiên còn có 1 bình dầu ô liu, hiện tại đã quen ăn dầu ô liu đỗ vĩ minh thật đúng là không quen ăn đồ xào mỡ heo.
Nghe phòng chưởng quầy nói trấn trên cũng có bán dầu nguyên bảo, đỗ vĩ minh đặc biệt nhìn một chút. Dầu nguyên bảo chính là dầu hạt cải, nghe nói là từ ngô quốc truyền đến, rất đắt tiền.
Nếu cây ô liu có thể thu hoạch nhiều, chắc cũng có thể làm dầu ô liu bán ra nhiều tiền. Nơi này sao không có dầu nành, nếu có dầu nành thì chắc sẽ rất rẻ. Quên đi, chờ có thời gian nói sau.
Đỗ vĩ minh cẩn thận cân nhắc, chu văn dẫn oa nhi đi chơi. Oa nhi kỳ thật luyến tiếc rời xa thúc thúc, nhưng ca ca nói về sau muốn có tiền đồ thì nhất định phải đi học, không có tri thức không có văn hóa thì cả đời chỉ có thể làm ruộng. Đây hình như là quan niệm truyền thống mấy ngàn năm, trong tất cả các giai cấp chỉ có đọc sách là cao nhất.
Đỗ vĩ minh kỳ thật không định để oa nhi đọc nhiều sách, chỉ là nếu ngay cả tri thức cơ bản nhất cũng không có, vậy về sau rất khó có được tiền đồ rất lớn. Làm quan thì đỗ vĩ minh không nghĩ tới, ít nhất đọc sách vài năm, nếu có công danh là tốt nhất. Niên đại này nếu có cái danh tú tài thì so với dân chúng tóc húi cua mạnh hơn mấy lần. Đỗ vĩ minh thật sự không có tâm tư đi học, mình vốn học khoa học, thích nhất vật lý, học văn lại không được. Vất vả lắm mới học xong đại học, giờ lại bảo hắn đến tư thục là không thể, mình đã học đủ rồi.
Vương võ đưa bọn họ đến cửa hàng rồi mới về thôn, hẹn năm ngày sau lại đến đón bọn họ. Lâm môi giới dẫn đỗ vĩ minh đến cửa hàng, chủ tiệm vốn đã dọn xong mọi thứ, gia cụ, nồi bát đều giữ lại, đỗ vĩ minh chỉ cần mang theo quần áo, chăn gối là có thể vào ở. Như thế rất tốt, đỡ phiền toái. Đỗ vĩ minh ủy thác lâm môi giới tìm vài công tượng, ngày mai bắt đầu sửa lại cửa hàng, lâm môi giới đối với việc làm ăn lâu dài này vẫn rất để bụng, sáng sớm hôm nay cũng đến cửa hàng đỗ vĩ minh giúp đỡ.
Cửa hàng vốn có hai tầng, mỗi tầng ước chừng năm sáu mươi m2. Dưới lầu vốn bán hàng tạp hoá như quả khô hạt bí vân vân, trên lầu thì bán một ít da lông, hoa quả khô tương đối cao cấp. Đỗ vĩ minh định đem tấng một biến thành chỗ ăn bình dân, còn trên lầu chuyển thành nơi tương tự như nhã gian.
Cửa hàng ở đây bình thường sẽ bán đến buổi chiều, buổi tối đóng cửa nghỉ ngơi. Có hai phòng bếp, một phòng 10m2 ở dưới lầu, còn có một phòng ở trong sân. Trong viện khá lớn, nếu bận rộn thì có thể cùng dùng cả hai phòng bếp.
Kế hoạch của đỗ vĩ minh là buổi sáng bán đồ ăn sáng, giữa trưa có hai loại cặp lồng đựng cơm hoặc gói nhỏ. Đây là mượn ý tưởng hiện đại, đỗ vĩ minh từng đến thiên hương lâu ăn cơm, nếu vào giữa trưa thường sẽ có vài món ăn phải đợi rất lâu, nếu như đang vội thì sẽ không kịp ăn.
đỗ vĩ minh chuẩn bị bán đồ nấu sẵn ở lầu dưới để thực khách tự chọn mình cần cái gì. Như vậy chọn xong trả tiền có thể trực tiếp ăn, không cần đợi. Đồ ăn trên lầu đương nhiên là gọi cái làm ngay, nếu không vội mà lại có tiền thì nhã gian lầu trên đương nhiên chính là lựa chọn tốt.
Chủ quán cũ giới thiệu hết mọi thứ, lại đem cái chìa khóa để lại cho đỗ vĩ minh rồi mới cáo từ đi đến kinh đô. Lâm môi giới hứa ngày mai mang công tượng đến làm việc rồi cũng cáo từ rời đi.
Đỗ vĩ minh mang theo oa nhi đi mua một ít văn phòng tứ bảo, ngày mai sẽ đến tư thục học, mấy thứ này đương nhiên phải chuẩn bị thật tốt.
“oa nhi, ngày mai đi đọc sách phải để tâm đó.”
“ta đã biết, ca ca, ngươi yên tâm đi.”
Mấy thứ văn vẻ quả nhiên là đắt, giấy bình thường mất 300 văn, giấy tuyên thành lại càng đắt hơn. Từ cửa hàng đi ra, đỗ vĩ minh đã tổn thất một lượng bạc.
Lại mua chút đồ ăn vặt cho oa nhi, hai người nhanh chân trở về. Ở nhà còn một đống việc phải mau về xử lý.
Đỗ vĩ minh chọn cửa hàng này còn có một nguyên nhân khác là sân sau đủ lớn, có 6 gian phòng, và hai gian chứa đồ và một phòng bếp.
Sân này thiết kế có hơi giống tứ hợp viện, mặt tiền là cửa hàng, vây quanh đều là phòng, ở giữa là cái sân, còn trồng chút đồ ăn. Tuy diện tích phòng không lớn, mỗi phòng chỉ hơn mười m2, không có cách nào so với trong thôn nhưng đã rất tốt.
chủ tiệm cũ chỉ dùng 4 phòng trong đó nên chỉ có 4 gian phòng ở là có gia cụ. Hai phòng còn lại đều chất đống đồ. Lần này chỉ có đỗ vĩ minh, chu văn, oa nhi và nhân khang, phòng cũng vừa đủ dùng. Đám người lại đi mua thêm gia cụ hoặc mời trương thợ mộc làm giúp.
Đỗ vĩ minh vốn muốn cho oa nhi một mình một phòng nhưng oa nhi lại không chịu, đỗ vĩ minh cũng không miễn cưỡng. Chu văn cùng nhân khang mỗi người một phòng, về sau có nhiều người thì hai người một phòng. Đỗ vĩ minh ở phòng của chủ cũ, xem như tốt nhất, có giường, có tủ, có bàn, cũng là phòng lớn nhất. Chu văn cùng nhân khang chỉ đơn giản có 1 giường, 1 tủ, và hai cái ghế. Chờ có thời gian lại đi làm thêm.
Đem đồ mang đến chỉnh lý một phen. Nhân khang đã bắt đầu làm cơm chiều, cơm trưa mỗi người ăn hai cái bánh bột ngô nên cơm chiều phải làm cho thật tốt.
Đỗ vĩ minh đưa oa nhi đi tư thục. Tuy tư thục cách cửa hàng rất gần, nhưng đây là ngày đầu tiên nên đỗ vĩ minh vẫn đưa hắn đi.
“oa nhi nghe này, buổi chiều ca ca sẽ mang về bánh đậu đỏ mà đệ thích. Biểu hiện không tốt thì sẽ không có để ăn đâu đấy.”
“ca ca, huynh yên tâm đi.” Nhìn oa nhi hai ba bước tiến vào tư thục, đỗ vĩ minh cũng trở về cửa hàng, công tượng một lúc sau thì đến. Lâm môi giới lần này tổng cộng dẫn theo ba công tượng đến, đỗ vĩ minh đem yws tưởng của mình thuật lại, cuối cùng tiền nguyên liệu và nhân công mất tổng cộng 12 điếu tiền, đỗ vĩ minh bao cơm trưa. Lại cho lâm môi giới 100 văn, lâm môi giới cười rời đi, nói về sau có việc gì thì cứ tìm hắn là được.
Vì chỉnh thể của cửa hàng vẫn dùng được nên chỉ cần tu sửa lại một chút, bởi vì cửa hàng chỉnh thể vẫn có thể, chính là cần may lại một chút, nhã gian trên lầu thì hơi hao chút chút thời gian, một nửa tháng sau, cửa hàng mới hoàn toàn tu sửa xong.
Trong thời gian đó, vương võ ban đầu 5 ngày đến một lần, về sau là 10 ngày đến một lần. Nghĩ đến việc mở hàng đồ ăn, đỗ vĩ minh lần này để lại 3 mẫu trồng rau, còn lại trồng lúa. Rau dưa cơ bản có thể tự cấp tự túc, thịt heo cũng đã tìm được nguồn.
Mấy ngày nay đỗ vĩ minh đã thăm hỏi qua các cửa hàng bán đồ ăn sáng trên trân, đồ ăn sáng của bọn họ thật đúng là vô cùng đơn điệu, cháo, bánh bột ngô, bánh bao, dường như không có gì mới mẻ. Đỗ vĩ minh cùng chu văn, nhân khang nghiên cứu ra rất nhiều món ăn mới, phần lớn đều là đỗ vĩ minh đem đồ ăn sáng hiện đại tới. Sữa đậu nành, đậu hoa, cháo, bánh bao, bánh xửng, hồn đồn, nem rán. Mua một cái cối xay đá liền có thể tự mình làm sữa đậu nành, còn có thể làm chút đậu hũ.
Sữa đậu nành cùng đậu hoa đều là 3 văn tiền một chén, cháo 2 văn một chén, bánh bao 5 văn một cái, bánh bao rau 3 văn một cái, bánh xửng thì đắt hơn phải 15 văn một lồng, mỗi lồng 8 cái, nem rán một phần 4 cái 10 văn, hồn đồn 5 văn một chén. Ngày khai trương có chiết ưu đãi.
Cơm trưa là cơm gạo lứt một chén 1 văn. Còn có bánh bao, hồn đồn, rau xào đơn giản.
ngoại trừ liên đại và nhân bình lưu tại trong thôn, còn lại đều đến cửa hàng hỗ trợ.
Ngày khai trương đầu tiên cũng không có quá nhiều người, bánh xửng giá có vẻ cao nên không ai chọn, nhưng sữa đậu nành, đậu hoa và hồn đồn, bánh bao có không ít người ăn thử. Mọi người muốn thử các món mới, hơn nữa ngày khai trương còn có ăn thử miễn phí. Đỗ vĩ minh chuẩn bị một ít bánh xửng và nem rán để mọi người nếm thử trước, rất nhiều người đều bị hấp dẫn tới.
Chờ hết thảy đi vào quỹ đạo đã là chuyện một tháng sau, trong lòng đỗ vĩ minh thấy mọi người mệt đến nằm bẹp dí, mỗi ngày trời còn chưa sáng đã rời giường chuẩn bị, nhân khang còn dậy sớm hơn nữa,phải bận đến sau giờ ngọ mới có thể nghỉ ngơi. Nhưng mệt nhọc cũng có cái giá của nó, các hạng thu chi tháng thứ nhất sau khi tính toán thì lời 5 điếu tiền, so với dự đoán thì tốt hơn.
Đỗ vĩ minh quyết định buổi tối ăn mừng một phen. Oa nhi cũng đã quen cuộc sống học tập ở tư thục, mỗi tháng có một ngày ngày hưu mộc, đỗ vĩ minh lúc này quyết định vào ngày hôm đó ăn mừng một chút.