“Ngày mai tuyển nhân viên vào công ty, tôi sẽ tham gia, anh sắp xếp tùy ý.” Viễn Ninh mệt mỏi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Vâng, ngày mai 7h tôi sẽ qua đón tiểu thư, đây là tài liệu của công ty Tịch Thiên.” Trương Hải Lam cung kính sắp xếp tài liệu đặt lên bàn.
“Anh xử lý đi, tôi tin anh sẽ thu mua được công ty Tịch Thiên.” Viễn Ninh xua tay.
Hải Lam thấy Viễn Ninh giao phó công việc cho mình cũng không dám chậm trễ, cúi chào cô rồi đi ra làm việc.
Viễn Ninh cầm điện thoại nhìn một lúc lâu không biết đang nghĩ gì. Cô nhấn một dãy số lạ.
Đầu dây bên kia đỗ chuông một lúc lâu vẫn không ai bắt máy.
Viễn Ninh vẫn nhẫn nại gọi thêm một lần.
“Viễn Hoàng.” Một giọng đàn ông trầm vang lên.
“Khiếu Tử trở về, tôi có nhiệm vụ giao cho cậu.”
“ Ơ, còn bên đây thì… tôi vẫn nên ở đây thì tốt hơn.” Hắn ngập ngừng từ chối.
“Tử Tiêu sẽ thế cậu, trở về nhanh cho tôi.” Viễn Ninh buồn bực ra lệnh.
“Vâng, Viễn Hoàng, nhiệm vụ là gì?” Hắn bất đắc dĩ thở dài.
“Nhiệm vụ của cậu rất quan trọng, nó liên quan đến sự sống chết của tôi.”
Khiếu Tử nhấc ly nước lên uống thì ho sặc sụa, liên quan tới sống chết của Viễn Hoàng? Hắn có thể không làm được không.
“ Nhiệm vụ là cậu phải tìm mọi cách ngăn Tiêu Dĩnh liên lạc với Nguyên Kỳ, tôi muốn trở về tổng bộ một thời gian, tôi không muốn bị Nguyên Kỳ biết tung tích.” Viễn Ninh nghiến răng nói từng chữ.
Khiếu Tử ngẩn người. Lạc Nguyên Kỳ về nước lúc nào?
“Viễn Hoàng tôi sẽ hy sinh cả mạng sống này để thực hiện nhiệm vụ.” Hắn khí khái lên tiếng.
Cô biết Khiếu Tử căm ghét Nguyên Kỳ từ lúc nhỏ. Giao việc này cho cậu ta chắc chắn không thất bại.
Nhìn đồng hồ điểm 19h tối, Viễn Ninh tắt laptop.
Trở về biệt thự vừa đúng lúc bữa tối dọn lên. Trịnh Phàm nhanh tay cầm túi xách của cô.
“Ninh Ninh mau tắm đi.”
Viễn Ninh liếc nhìn anh, bước lên phòng. Tắm táp một phen.
Trịnh Phàm vừa ngồi xem TV, vừa quay sang nhìn phía cầu thang.
30 phút rồi a, Ninh Ninh chưa xuống nữa. Không biết có chuyện gì không.
Trịnh Phàm nóng nảy chạy lên phòng Viễn Ninh.
“Ninh Ninh, em xong chưa, anh đói lắm rồi a.”
Viễn Ninh hừ lạnh, tắm cũng không được yên ổn. Anh đói thì ăn đi không ai bảo anh chờ nha.
“Xong rồi, anh xuống đi, em xuống liền.”
Thoa một lớp gel dưỡng da mỏng, Viễn Ninh chậm chạp bước xuống lầu.
Ngồi vào bàn ăn, nhìn một bàn đầy thức ăn, Viễn Ninh nhìn Trịnh Phàm nghi hoặc.
“Ninh Ninh, em ăn đi, nhìn anh làm gì.” Trịnh Phàm đang ăn thì dừng, ngây thơ không hiểu anh mắt của cô em gái nhỏ.
“Đồ ăn nhiều như vầy, sao ăn hết. Anh thật biết phung phí.”
“Không nhiều không nhiều, vừa đủ anh ăn no.” Trịnh Phàm xua tay.
Viễn Ninh tặng ánh mắt khinh bỉ cho anh. Ăn nhiều như vậy mà không chết thì cũng thành heo đi.
Trịnh Phàm ngây thơ lần thứ hai không hiểu em gái vì sao không chịu ăn cơm mà cứ nhìn chằm chằm mình.
Hai anh em đều tuân theo quy tắc “ăn không nói, ngủ không nói.”
Ăn xong, Trịnh Phàm hài lòng xoa bụng mình. Viễn Ninh nhìn sang những chiếc dĩa lúc đầu còn đầy ấp thức ăn giờ đây sạch sẽ bóng loáng mà đầu rơi đầy hắc tuyến.
Cô không ngờ anh hai lại có sức công phá lớn như vậy.
“Ninh Ninh, mai anh sẽ trở lại quân đội, không có ở nhà một khoảng thời gian, có chuyện gì cần giúp đỡ em nhờ Hiểu Bằng, hắn giải quyết giúp em.”
Viễn Ninh ngớ ngẩn ngước nhìn anh. Anh đi kệ anh sao phải nói với cô làm gì.
“Đồ vô lương tâm.” Trịnh Phàm nhìn khuôn mặt không quan tâm của em gái nhỏ, đau lòng nói.
“Hừ, mai anh sẽ nhắn với Hiểu Bằng chăm sóc em một khoảng thời gian anh đi vắng.”
Viễn Ninh nhớ tới mỹ nhân tiên tử làm cô rung động mà mỉm cười, gật đầu.