Nhưng khiến cho mọi người phải thất vọng, Chu Thiến hôm nay không ngủ gật nữa mà nghiêm túc nhìn về phía sân cỏ.
“Thanh Uyển ai là Nguyên thiếu?”
“A, người mà đứng chỉ huy đó, woa thật soái a, còn người đang bị anh ấy bắt đi phạt những người bị phạt là Nhất thiếu – Nhất Thẩm Hạo, anh ấy cũng rất soái nhưng không bằng Nguyên thiếu.” Thanh Uyển nhìn hai người đằng xa, xoa cằm nói.
“Này Thanh Uyển, nhìn anh ta bất quá cũng chỉ có 25 sao anh ta được huấn luyện năm nhất, không phải cậu nói khóa huấn luyện này chỉ có những người sĩ quan mới được sao?” Nhìn anh ta trẻ vậy, cùng lắm thì cũng chỉ là sinh viên mới ra trường sao có thể làm sĩ quan được.
“Ngốc, Nguyên thiếu là ai? Nguyên thiếu chính là người trong lòng của bao nhiêu người con gái thì sao có thể là một kẻ tầm thường? Nguyên thiếu tên là Nguyên Trịnh Phàm, anh ấy tốt nghiệp đại học năm 18 tuổi, chỉ vỏn vẹn 3 năm anh ấy từ một sĩ quan bình thường trở thành một đại úy cấp cao, chưa kể đến gia chủ nhà họ Nguyên là một đại tướng . Gia tộc anh ấy đều là quan quân, ai ai cũng tài giỏi.”
Chu Thiến ngẩn người, “đại úy”-“đại tướng” cô thật không ngờ người xém chút thành đối tượng cho cô xem mắt là một người trong quan quân. Cô nghĩ người cô xem mắt sẽ là kinh thương hay cao lắm là công nhân viên chức nhà nước bình thường.
Nhìn người con trai uy nghiêm ra lệnh mang một sức hút khó tả, trái tim Chu Thiến như lỡ một nhịp.
Từ ngày đó trở đi, thứ 3 và thứ 5 không còn thấy một cô gái nằm ngủ mê man nữa mà thay vào đó là một cô gái nghiêm chỉnh nhìn nơi huấn luyện.
Một năm trôi qua.
Chu Thiến trở thành sinh viên năm hai. Trong một năm qua, cô có hỏi ba về chuyện xem mắt Nguyên đại thiếu gia nhưng ba cô đều làm ngơ.
Cho đến ngày sinh nhật của Nguyên gia chủ, cô được mời đi dự tiệc.
Trước khi bước ra khỏi xe, mẹ cô có nói bữa tiệc này nói nghe nhẹ nhàng chỉ đơn giản là sinh nhật của Nguyên gia chủ, còn nói nghe quan trọng, nặng nề là buổi tiệc để Nguyên thiếu chọn vị hôn thê.
“Thiến Thiến, khi vào bữa tiệc nhớ phải đi theo anh hai con a.” Chu phu nhân vỗ vô tay con gái.
Chu Thiến nhu thuận gật đầu.
Suốt buổi tiệc, cô chỉ biết đi theo sau Chu Khải Uy, anh chào hỏi mọi người, cô cũng chào hỏi mọi người. Anh nói chuyện với người ta, cô im lặng đứng bên cạnh. Anh ăn một chút điểm tâm, cô cũng không dám ăn nhiều.
Chu Khải Uy liếc nhìn em gái đi phía sau, làm sao anh không biết ba mẹ anh đánh chủ ý gì. Chẳng lẽ họ nghĩ anh sẽ đề cử em gái mình cho Phàm sao.
Chu Khải Uy lên lầu, dừng chân trước một căn phòng.
“A, Khải Uy, tiểu mỹ nhân này là ai đây?” Nhất Thẩm Hạo hứng thú nhìn Chu Thiến.
“Em gái tớ, con bé từ nhỏ ở Anh quốc nên các cậu không biết.”
“À, em gái cậu tớ thấy quen quen hình như gặp ở đâu rồi thì phải.” Thẩm Hạo xoa cằm, bày ra dáng vẻ suy tư.
Khải Uy mỉm cười, xoay người đẩy cửa bước vào phòng. Tất nhiên Chu Thiến cũng lẽo đẽo theo sau.
Chu Thiến lén lút ngước nhìn những người đang ngồi. Trong đó cô nhận ra Nguyên Trịnh Phàm, Thẩm Nhất Hạo, Tề Dục, còn hai người nữa cô không nhận ra.
Khải Uy kéo ghế cho em gái ngồi rồi ngồi bên cạnh Thẩm Hạo.
Thời gian trôi qua 30 phút, Chu Thiến như bị lãng quên. Cô cảm thấy thật khó mà hòa vào không khí này. Ngồi chỉ mới nửa tiếng, cô cứ ngỡ đã hai tiếng trôi qua.