Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chương 24: Đấu tranh cùng một đám nữ nhân 1



Hiểu Bằng phất tay, bước đi: “Tớ về trước, nói với bác Nguyên lần sau tớ ghé thăm.”

Đi được vài bước, Hiểu Bằng nói tiếp: “Chuyện này đứng nói với Khải Uy, nếu không cậu ta lại cuống cuồng lo lắng.”

Trong sáu người bọn họ, chỉ có Khải Uy là vị thế là kém nhất. Chính vì thế mỗi lần xảy ra chuyện gì liên quan tới Ngô gia là cậu ta luôn là người không giúp được gì. Điều đó làm cho Khải Uy càng thêm khó chịu càng thêm lo lắng cho Huân.

Trịnh Phàm thở dài, gật đầu. Quay người hỏi Thẩm Hạo với Tề Dục: “ Tớ nên chọn ai làm vị hôn thê?”.

Thẩm Hạo với Tề Dục đồng thanh đáp: “Không phải cậu có đáp án rồi sao. Tụi tớ cáo từ.”

Hai người đồng thời chạy theo Hiểu Bằng. Thầm phỉ nhổ đến giờ Trịnh Phàm còn giả ngây.

Trịnh Phàm thở dài lần hai. Cứ chuyện gì liên quan tới Huân là cả bọn lại nháo nhào. Nghĩ nghĩ vài cái, Trịnh Phàm cảm thấy thương tâm. Tớ cũng là bạn của các cậu mà!! Sao lại đối xử khác biệt đến vậy? Chuyện bạn chí cốt chọn vợ chẳng lẽ không đáng cho các cậu để tâm?

Trịnh Phàm khóc không ra nước mắt,nghiên người nhìn hai anh em nhà họ Chu đang đứng phía xa.

“Nói với ba tôi, chọn tiểu thư nhà họ Chu, tôi có việc bận, chuyện còn lại ông ta cứ tùy tiện.” Trịnh Phàm nhấc điện thoại nói với người bên cạnh Nguyên Nghiêm.

Trịnh Phàm nhìn tin nhắn của Tề Dục.Thiết nghĩ không biết anh đến kịp không. Mong là mọi chuyện chưa diễn ra.

Ánh mắt của Khải Uy dần dần mất đi độ ấm.Không cần ai nói thì anh cũng biết lần này lại là lão bà bà của Ngô thị xảy ra chuyện đi

.

Cười giễu cợt, mỗi lần Huân có chuyện anh không thể giúp đỡ, đứng nhìn bạn mình trong khó khăn mà không giúp được gì thật sự khiến anh cảm thấy đau lòng.

Bàn tay Khải Uy nắm chặt, những gân xanh nổi lên cho biết chủ nhân của nó đang tức giận đến cỡ nào. Nếu bà ta còn làm gì quá đáng lần nữa anh sẽ không ngại cho bà ta nếm thêm chút tư vị đau buồn.

Chu Thiến cảm thấy anh trai dường như có chuyện không ổn vội kéo tay áo của Khải Uy.

Cảm thấy có người đang kéo ống tay mình, Khải Uy thu lại sát khí. Phục hồi lại tình thần như trước, mỉm cười với Chu Thiến.

“Em đi tìm ba mẹ đi, anh đi nơi khác một lát.”

Chu Thiến chưa kịp trả lời thì Khải Uy đã vội vội vàng vàng chạy đi.

Đúng lúc này, giọng nói của Nguyên gia chủ vang lên: “Mời Chu tiểu thư – Chu Thiến.”

Chu Thiến sững sờ, bước lại gần Nguyên gia chủ.

“Ha ha, bây giờ tôi muốn nói cho mọi người biết là Tiểu Thiến sau này chính là con dâu của Nguyên gia, theo lễ như cũ cảm ơn mọi người đã tham dự buổi tiệc hôm nay, một tháng sau tôi sẽ mời mọi người tới tham dự lễ đính hôn.”

Đa số tiểu thư ở đây đều phóng con mắt ghen tỵ muốn giết người tới Chu Thiến. Hận không thể nhào lên xé xác Chu Thiến ra.

Cô giật mình, “con dâu Nguyên gia”. Vậy cô sẽ trở thành vợ của Nguyên đại thiếu gia ư.

Chu Thiến chiềm trong vui sướng, lùi mình vào một góc nhỏ của bữa tiệc, ngây ngô cười.

Có lẽ từ thời khắc này sinh mệnh của cô gắn với Trịnh Phàm nên về sau cuộc sống của cô không còn được yên bình như trước.

“A đây không phải Chu Thiến sao?” Một người con gái xinh đẹp bước đến. Hai từ “Chu Thiến” cô ta như dùng hết sức nghiến răng mà bật ra.

Chu Thiến điều chỉnh sắc mặt một chút, điềm nhiên, thục nữ , toát lên khí thế của một vị đại tiểu thư so với người trước mắt có hơn chứ không kém.

“A thì ra là Tụ Mẫn Kha , hôm nay tới bữa tiệc này, thật không nghĩ cô cũng tham gia.”

“Tại sao tôi không được tham gia? Hừ đừng tưởng trở thành vị hôn thê của Nguyên đại thiếu gia là muốn nói gì thì nói, cũng nhờ anh trai mình mà cô mới được cái chức vị này đừng có mà lên mặt với tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.