Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chương 3: Mạn tuyên



“Ninh Ninh, anh nghe nói em quen biết nhiều lắm, hôm nào em giới thiệu cho anh một vài bé gái xinh xinh được không?”

“Nga~, Trịnh Phàm có chắc là anh 26 tuổi rồi không?”

“Chắc chắn”

“Thì ra anh bị bệnh luyến đồng,thích mấy đứa bé gái xinh xinh,thật biến thái.” Cỗ Viễn Ninh ngả ngớn đắc ý như muốn nói Trịnh Phàm tôi biết rồi nhé, thì ra anh lại biến thái như vậy ha ha ha.

“…” Khóe miệng Trịnh Phàm co quặp “biến thái”, Trịnh Phàm từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu có người dám nói anh biến thái.

Không khí trong xe lại chiềm xuống, im lặng cho đến khi đến Đại Học A.

“Ninh Ninh, chiều anh tới đón em được không?” Trịnh Phàm sủng nịnh xoa nhẹ đầu cô.

Cỗ Viễn Ninh ghét bỏ tay anh, trợn mắt tức giận nhìn anh, Trịnh Phàm xấu xa ai cho anh vỗ đầu cô.

“Không cần, chiều nay học xong thư ký Trương đón tôi qua công ty luôn.”

“Hừm, mặc kệ cậu ta, chiều nay anh qua đón em.” Nói xong không đợi Viễn Ninh trả lời, TRịnh Phàm vội vàng đẩy cô xuống xe, phóng nhanh đi.

Viễn Ninh hừ hừ, cô không thèm anh rước đâu. Lúc nào cũng tỏ ra chiều theo ý cô. Nhìn đi nhìn đi đây là rõ ràng ép cô phải theo ý anh ta. Không thèm nghĩ tới Trịnh Phàm nữa, Viễn Ninh bước nhanh vào lớp học.

Mới đặt mông xuống chỗ ngồi thì một cô gái đẩy ngã cô xuống sàn lớp học. Ai ai tội cho cái mông của Viễn Ninh. Cô đứng dậy xoa xoa cái mông, ánh mắt giận dữ nhìn người trước mắt.

Cô trừng mắt nhìn, trừng cho chết ngươi. Dù có tức cỡ nào cô cũng chỉ có thể dùng ánh mắt này giết người, không thể nào bộc phát. Vì sao ư? Vì cô đang ở trường, vì người đẩy cô đây chính là hoa khôi của khoa thiết kế và kiến trúc nha. Cô mà động tay động chân ở đây thì chỉ có chết không thể nói. Cả khoa thiết kế và kiến trúc, mỗi người một ngụm nước bọt cũng có thể dìm chết cô.

“Cỗ Viễn Ninh, ngày hôm qua, tớ gọi cậu sao không bắt máy hả?Cậu có biết lúc tớ gọi cậu ai trả lời không? Là một người đàn ông đó, hắn nói cậu đang tắm. Nói mau hắn ta là ai?” Cô nàng hoa khôi của khoa thiết kế và kiến trúc đó không ai khác chính là cô nàng bạn thân trong đám bạn thân của cô - Mạn Tuyên.

Cỗ Viễn Ninh nghẹn họng, không biết nên trả lời thế nào. Chẳng lẽ nói thật “ Tuyên Tuyên thân ái, người đàn ông đó chính là anh trai mới nhận của tớ”. Nếu nói như vậy chắc chắn cô sẽ bị Tuyên Tuyên xử trảm vì nguồn tin không đáng tin cậy. Gặp cô thì cô cũng chẳng tin lý do đó.

Vậy nói “ Tuyên Tuyên thân ái, người đàn ông đó chính là cậu em họ mới tới chơi của tớ” mà có đứa em họ nào tự tiện vào phòng chị họ trong lúc chị họ đang tắm rồi còn nghe điện thoại giùm chị họ mình không chứ. Loại loại nguyên nhân này. Hay là “ Tuyên Tuyên thân ái, ngày hôm qua điện thoại mình bị mất”. Cô nghĩ nghĩ cũng chẳng có tên trộm nào ngu đã trộm điện thoại rồi mà còn giữ lại sim.

“Cỗ Viễn Ninh, cậu tốt nhất nói thật cho tớ nếu không tớ sẽ xử cậu.” Mạn Tuyên gào thét vào mặt Viễn Ninh. Chưa bao giờ hình tượng Mạn Tuyên cô khó coi tới nỗi này.

“Tuyên Tuyên thân ái~, hôm qua tớ bận nha, không nghe điện thoại cậu được, à à hôm qua tớ ở công ty, lúc đó tớ đột nhiên muốn đi tắm sạch sẽ rồi ngủ trưa ở công ty luôn , mà lúc đó thư ký Trương đang trong phòng thu dọn tài liệu nên chắc anh ta nghe điện thoại giùm tớ, cậu biết Trương Hải Lam mà, anh ta coi vậy chứ có tính hay tự tiện lắm ha ha ha.” Trương Hải Lam xin lỗi anh, tôi cũng không còn cách nào mới lôi anh ra đỡ đạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.