Nguyên Thiên Khải chậc chậc hai tiếng, ánh mắt lưu luyến nhìn Tiểu Y.
“Tiểu Y, cậu lần này trở về sớm vậy? Tớ còn tưởng vài năm sau nữa mới trở về.” Thế Huân nhanh chóng vào vấn đề chính.
“Tớ về sớm chẳng lẽ làm Ngô gia đây mất hứng sao? Hay là tớ nên trở về bên kia?” Tiểu Y bĩu môi. Này cũng thật thẳng thừng đi, người ta mới trở về mà đã có ý đuổi người ta đi rồi a.
Hiểu Bằng trầm xuống nhìn Thế Huân đầy sát khí, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Kể từ khi Tiểu Y đi liền bỏ anh ở đây một mình, mấy tháng qua anh phải sống một kiếp tu thanh dục hỏa, không biết thịt có vị gì. Bây giờ mới mấy ngày được nếm vị thịt mà Tiểu Y lại chạy mất tiếp thì anh bất chấp tình anh em cho cậu ta cả đời này không nếm được mùi vị của thịt.
“Ha ha làm gì có, Tiểu Y về tớ vui lắm a. Mà này cho tớ hỏi lần nữa sao cậu về sớm vậy? Còn nữa cậu về thì bọn họ về theo làm gì?” Thế Huân rùng mình, đanh mắt nhìn mấy người trong phòng.
Tiểu Y chép chép miệng, tha cho cậu lần này, tớ không thèm so đo: “Lão cha tớ mới thừa kế gia tộc, bây giờ đang đau đầu đối phó với mấy lão già của chi thứ ba với chi thứ sáu, rồi thêm mấy vị ca ca với đệ đệ dòng chính của tớ gây họa khắp nơi, lão cha xử lý không hết nên bắt tớ trở về lo chuyện trong gia tộc.”
Đương nhiên cô về thì kéo luôn cả mấy vị thiếu gia, tiểu thư này về. Chứ cô về một mình rất nhàm chán a.
“Lúc đầu về còn thấy nhàm chán …a Hiểu Bằng cậu… cậu... nhưng mà tớ phát hiện một chuyện thú vị, he he cậu khỏi đoán chuyện này liên quan đến Cỗ gia nhưng mà chỉ cần vài năm nữa nó liền liên quan đến Nguyên gia.”
Tiểu Y đang nói thì bị Hiểu Bằng nhéo cái eo một cái, hơi thở nam tính phả vào tai của Tử Y, anh nhỏ giọng chỉ có hai người nghe: bảo bối, trở về nhàm chán sao? Vậy mấy ngày qua anh nổ lực em không cảm thấy vui sao? Vậy tối nay anh phải nổ lực hơn nữa rồi nếu không bảo bối lại chê nhàm chán. Tử Y thẹn thùng, vùng vẫy vài cái không thoát khỏi cái ôm của Hiểu Bằng, phồng má không thèm để ý người nào đó, nói chuyện với Thế Huân tiếp.
“Vì chuyện này mà làm hại tớ phải tốn biết bao nhiêu sức lực đưa người vào Cỗ gia với Nguyên gia.” Cô gái mang phong cách Phương Tây – Đăng Diên Vỹ càu nhàu.
“Hả, không phải em trai cậu – Hoài Vỹ làm sao? Hôm trước cậu ta còn than thở đấy, hại tớ uống say về bị A Cầm cho ngủ ở ngoài so-fa nha. Hắn nói chuyện trong gia tộc vốn đã mệt, giờ chị hai trở về còn bị ép phải phục vụ của chị ấy.” Đoàn Thiên Trạch đang ăn thì dừng lại ngước mắt lên nhìn thắc mắc. Ai, cái tên Hoài Vỹ này sao cậu dám dối gạt tớ chứ vừa tốn thời gian vừa hại tớ hôm đó ngủ ở ngoài so-fa còn bị A Cầm mắng một trận.
“Tớ … tớ … cậu lo ăn đi chuyện của tớ cậu xen vào làm gì?” Đăng Diên Vỹ ngại ngùng, hậm hực lên tiếng. Cái tên Đoàn Thiên Trạch này không phải cậu bình thường rất lạnh lùng ít nói sao hôm nay lại nói nhiều như vậy chứ. Còn Tiểu Hoài lần này về cậu chết với chị, dám đi than thở, phục vụ cho chị đây cậu phải cảm thấy vinh hạnh, sung sướng mới phải.
“Tiểu Y cậu đây là sao? Đứa con trong bụng của Ngọc Diễm Ngân là của ai? Cậu đây là cảnh cáo Nguyên gia?” Thế Huân gấp gáp lên tiếng.
“Hửm, cảnh cáo? Tớ có cảnh cáo sao? Tớ thấy cậu chơi với đám người đó hình như muốn ở bên kia luôn a.” Tiểu Y bỏ miếng táo xuống, âm cuối Tiểu Y cố ý ngân dài ra.
“Tớ…Tiểu Y dù sao thì tớ cũng gắn bó với họ cũng được gần bảy năm, cậu cũng biết đó tớ …” Thế Huân luống cuống giải thích. Nhưng anh không biết nên giải thích như thế nào.
“Huân cậu nên nhớ khi bước vào đây rồi thì cậu không thể bước vào một phe khác, lúc đầu tớ để cậu cùng Hiểu Bằng qua bên đó mục đính là gì thì chắc không cần tớ nhắc lại đúng không?”