Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chương 45: Phản kích



Tứ ca cũng chẳng biết nói gì với cô. Hai người cứ ngồi cạnh nhau không nói gì cho đến khi điện thoại của Tứ ca vang lên.

Anh nhìn điện thoại rồi nhìn sang Chu Thiến. Thấy mặt cô tràn ngập thương tâm do dự không biết có nên nói cho cô biết tin hay không. Nhưng mà cũng đành thôi vì công việc anh đưa điện thoại cho cô xem.

Chu Thiến ngơ ngác cầm điện thoại thấy hình ảnh trong Trịnh Phàm cùng Ung Cát trong quán bar. Cô cười lạnh để điện thoại sang một bên: “Anh giúp tôi chứ?”

Tứ ca cười ha hả. Đánh giá Chu Thiến từ trên xuống dưới: “Cô nói xem?”

Chu Thiến cắn môi.

Tứ ca đứng dậy mỉm cười, cầm điện thoại bỏ vào túi quần, bỏ đi ra khỏi phòng: “Cô làm việc cho tôi, đương nhiên tôi phải trả lương cho cô.”

Đôi mắt của Chu Thiến hiện lên sự cay nghiệt, độc ác. Ung Cát lần này tôi sẽ không cho cô chết tử tế.

Ung Cát, cô làm gì với tôi, tôi sẽ trả lại gấp 10 lần.

“Tiện nhân.” Chu Thiến nghiến răng nói.

Cô xoay người nằm xuống giường, nhắm mắt ngủ nhưng thực tế đang suy nghĩ cách tra tấn Ung Cát.

Tại Phòng Vip quán bar Dương Thủy.

Sau một hồi lăn lộn kịch liệt.

Trịnh Phàm dựa người vào đầu giường. Ung Cát bên cạnh vặn vẹo thân mình dựa người vào Trịnh Phàm.

“Phàm anh có thích em không?”

“Ừ.”

“Phàm anh hủy hôn với Chu Thiến đi, cưới em được không? Gia tộc của em cao hơn Chu gia.” Ung Cát lấy ngón tay chọn chọc vào vòm ngực chắc khỏe của Trịnh Phàm.

“Ngủ đi.” Trịnh Phàm ôm Ung CÁt nằm xuống.

Ung Cát cắn môi, buồn bực xoay người.

Trịnh Phàm cũng mặc kệ cô ta, tắt đèn nắm mắt ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Ung Cát tỉnh dậy nhìn kế bên không thấy Trịnh Phàm, bực bội bước phòng tắm.

Ngục Tuyết.

“Nhị gia, tôi thấy ông đừng đối địch với tiểu thư nữa, nếu bây giờ ông chịu sống hòa bình thì chắc chắn tiểu thư sẽ cho ông ra khỏi đây.”

“Kêu ta sống hòa bình trong khi nó bày mưu muốn giết con gái ta hả?” Nhị gia tức giận đập mạnh vào chiếc bàn.

Người đó nghiêm mặt, nói: “Nhị gia, tiểu thư nói nếu ông không chịu thì đừng trách tiểu thư ra tay tàn nhẫn. Bây giờ Tiểu thư mới là người nắm quyền không còn ai có khả năng che chở ông như lão phu nhân nữa đâu.”

Hắn lạnh lùng quay người bước ra khỏi căn phòng không một tia sáng.

“Nhị gia không chịu ăn cơm thì bất kì thủ đoạn nào cũng phải khiến ông ta ăn. Không cho bất kỳ ai tới gần căn phòng này kể cả các vị thiếu gia. Lần sau Nhị gia còn trốn thoát các ngươi tự mình mang đầu tới gặp tiểu thư.” Hắn sắc mặt thâm trầm lạnh lẽo nhìn những người canh giữ phòng, trầm giọng phân phó.

Đồng thời lúc đó tại một nơi tối tăm.

Ung Cát suy yếu từ từ mở mắt. Cô hoảng sợ nhìn xung quanh, cô hét lên nhưng xung quanh không ai đáp trả.

Ánh sáng ập tới nhưng không sáng toàn bộ căn phòng. Nó chỉ sáng quanh Ung Cát, Ung Cát nheo mắt lại nhìn đám người bước vào.

Cô ngẩn người nhìn người đang đi tới gần cô, run rẫy nói: “Chu … Thiến.”

Một giây sau đó Ung Cát hét lên: “Con tiện nhân thả tao ra, tao sẽ nói với cha tao giết cả nhà họ Chu của mày.”

Chu Thiến cười lạnh. Bước tới trước mặt Ung Cát tát hai lần liên tiếp vào mặt cô ta.

“Ung Cát ngươi nhớ lúc Tư Lan lăn lộn cùng cha cô ta không? Ta thấy cô ta rất thõa mãn.”

Ung Cát trợn mắt nhìn Chu Thiến, run rẫy. Cô ta tính lập lại chuyện đó với cô? Không tuyệt đối không có chuyện đó.

“Đúng là tôi không dùng lại biện pháp đó nhưng mà cũng tương tự nó thôi.”

Nguyên Thiên Khải nheo mắt cười, anh không thể nào hiểu được logic của những nữ nhân này. Cứ trả thù bằng việc XXOO thì chẳng thú vị gì cả. Chu Thiến mặc dù có tâm cơ nhưng mà vẫn còn non, tại sao Tứ muội khống lại chọn cô ta làm việc a?

“Cô thật muốn trả thù cô ta bằng cách đó hả? Chỉ đơn giản như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.