Nguyên Thiên Khải ôm mặt chạy ra khỏi biệt thự. Các cậu đều không phải con người mà.
Trịnh Phàm biết người đứng sau màn là Chu Thiến nhưng anh tỏ ra không biết, cũng không đi tìm tình nhân nữa rất ngoan ngoãn ở bên cạnh Chu Thiến.
Trên đời này có người được gọi là hồ ly tinh mặt dày, Trịnh Phàm không tới gần cô ta nhưng cô ta lại cứ mặt dày bám dính lấy anh. Chu Thiến cực kỳ tức giận muốn ra tay giải quyết nhưng Tứ ca không cho bởi vì cô ta là nhị tiểu thư chi thứ 2 của Hoàng gia không thể hạ thủ.
Chu Thiến nhìn Trịnh Phàm cùng nhị tiểu thư kia cứ day dưa hết ngày này sang ngày khác lại không thể hành hạ cô ta, càng không thể hủy hôn với Trịnh Phàm. Trịnh Phàm thấy rắc rối không thể giải quyết, anh lặng thầm tạm biệt Chu Thiến chạy tới quân khu tránh nạn.
Trước thái độ làm ngơ của Nguyên Nghiêm đối với việc nhị tiểu thư kia bám theo Trịnh Phàm khiến Chu Thiến tức giận vô cùng.
Lại thêm Nguyên Thiên Khải vừa châm biếm cô vừa dụ dỗ cô. Trước lời nói vừa đấm vừa xoa của anh, cô như rơi vào tâm ma. Mặc cho người khác suy nghĩ gì, cô đồng ý trở thành bạn gái của Từ Ngôn.
Nguyên Nghiêm cùng Trịnh Phàm cho là cô tức giận nhất thời mà không chịu suy nghĩ nên đều ngầm bỏ qua việc làm đó của Chu Thiến.
Trịnh Phàm sau khi giải quyết chuyện nhị tiểu thư kia liền chạy về dỗ dành, sủng Chu Thiến đến tận trời, anh thật sự xem cô là vợ mình là một người cực kì quan trọng.
Chuyện cô có tình nhân khác ngoài Từ Ngôn anh bỏ qua không để ý vì anh cảm thấy có lỗi với cô. Qua một tháng, năm tháng, một năm anh không tránh cứ một câu đến tận khi qua hai năm anh thật không thể chịu nỗi khi thấy người con gái mình yêu qua lại với người đàn ông khác.
Anh biết cô còn giận chuyện 2 năm trước anh có tình nhân, day dưa với vị nhị tiểu thư kia. Một mặt vì cảm thấy đau lòng cùng hối hận, không muốn rời xa Chu Thiến, mặt khác anh không chịu nỗi người đàn ông khác bên cạnh cô nên liền quyết định miệng nói tới quân khu một thời gian nhưng thật tế lại trốn ở nhà Hiểu Bằng.
Chu Thiến biết Trịnh Phàm vì sao anh nói dối với cô rồi trốn ở nhà Hiểu Bằng nhưng cũng chẳng muốn nói gì. Nguyên Thiên Khải nói đúng cô phải khiến anh yêu cô sâu đậm rồi cho anh biết cảm giác nhìn người mình yêu bên cạnh người khác không phải là mình thì có tư vị gì.
Nên chuyện này kéo dài hết tận bây giờ trở thành hài kịch trong giới quý tộc. Nhưng Nguyên gia cùng Chu gia người ta còn chưa lên tiếng thì ai dám mở miệng châm chọc.
“Tiểu Thiến tới rồi, cậu chơi đùa như vậy đủ rồi, Trịnh Phàm đợi cậu gần 3 năm không có nghĩa anh ta sẽ tiếp tục đợi cậu.” Thanh Uyển cắt ngang dòng hoài niệm của Chu Thiến, mở đửa xe đỡ Chu Thiến đi vào biệt thự.
Chu Thiến cuộn người nằm trên giường, nức nở khóc.
---------------------- ta là đường phân cách vui vẻ----------------------
“Năm 25 tuổi cậu phải làm cô dâu của tớ, nhớ điều đó. Nhớ không được lén phén cặp với thằng khác sau lưng tớ.” Lạc Nguyên Kỳ đứng ở sân bay nhéo đôi má phúng phính của Viễn Ninh căn dặn.
Viễn Ninh gạt tay của Lạc Nguyên Kỳ ra, bĩu môi: “Biết rồi, cậu đi nhanh đi. À mà chừng nào cậu về?”
Lạc Nguyên Kỳ mỉm cười rồi nghiêm túc nói: “Tớ không biết có thể lần này đi rồi rất khó trở về gặp cậu, sao không nở xa tớ hả?” Nói xong anh cúi người lục lọi trong cái cái balo tìm kiếm gì đó.
Viễn Ninh mừng rỡ, hai mắt tỏa sáng cười nói: “Lạc Lạc à, chúng ta không gặp nhau cũng không sao tớ thật không luyến tiếc cậu, đúng rồi tốt nhất sau này mãi mãi đừng gặp nhau.”