Viễn Ninh mấp mấy môi, nắm tay anh không muốn buông ra. Cô luyến tiếc nha.
“Anh, cậu ta là bạn em, một người bạn bình thường.” Viễn Ninh bất giác ủy khuất nhìn Trịnh Hiểu Bằng giải thích.
Trịnh Hiểu Bằng gật đầu, rút tay ra khỏi bàn tay của Viễn Ninh.
“Lạc Nguyên Kỳ, lâu rồi không gặp. Anh tưởng không bao giờ gặp lại cậu ấy chứ.”
LẠc Nguyên Kỳ ôm eo Viễn Ninh như muốn đánh dấu chủ quyền.
“Đúng vậy, tôi không nghĩ sẽ có thể gặp được anh ở đây. Người kia… có khỏe không?”
“Ha ha ngay từ khoảng khắc cậu phản bội thì cậu nên biết cậu không còn tư cách. À nếu tối cậu rảnh thì tới tham dự tiệc cùng tụi anh, chắc họ vui khi thấy cậu.” Nói xong Trịnh Hiểu Bằng hướng Viễn Ninh vẫy tay vài cái rồi đi.
Lạc Nguyên Kỳ ánh mắt đầy phức tạp, vỗ cái đầu nhỏ của Viễn Ninh: “Cậu không nên tiếp xúc với anh ta, đặc biệt là bọn họ.”
“Bọn họ? Ai? Có phải những người đi biển chung với anh Bằng? Họ tốt mà.”
“Cậu có tình cảm với anh ta?”
Quả nhiên tới rồi …
Làm sao đây làm sao đây a?
Mặt Viễn Ninh đỏ tới tận mang tai, đầu óc lộn xộn thành cuộn giấy, các ngón tay nắm góc áo, mồ hôi đổ trên trán.
Lạc Nguyên Kỳ không muốn nhìn cô khó xử, dịu dàng xoa khuôn mặt trắng noãn của cô, nắm lấy bàn tay cô đặt lên lồng ngực rắn chắc của anh: “Tớ biết cậu có tình cảm với anh ta, bất kì cô gái nào nếu trong vị trí của cậu cũng bị anh ta đánh gục, cậu hẳn cũng biết tớ thích cậu, không, phải là yêu mới đúng. Viễn Ninh tớ đối với cậu tuy không dịu dàng như anh ta, tớ xấu tính luôn khiến cậu tức giận, sợ hãi tớ nhưng tất cả cũng chỉ vì tớ sợ nếu tớ dịu dàng yêu cậu thì sẽ có 1 ngày cậu sẽ biến mất. Cậu tha thứ cho tớ được không?”
Nghe những lời nói của anh, bàn tay cảm nhận được từng nhịp tim mạnh mẽ đập từ một người đàn ông đẹp trai, hoàn mĩ không có khuyết điểm nói ra, đã vậy còn dịu dàng, giọng nói chân thành như vậy, đôi mắt tràn đầy nhu tình sủng nịnh. Có người con gái nào mà không mê đắm, không thể kiềm chế chính mình. Trong đầu Viễn Ninh mấy giây đi lạc đường, suýt chút nữa gật đầu. Nhưng cô nhanh chóng lấy lại tinh thần, bản thân không thể u mê thêm lần nữa a.
Cô rút tay ra khỏi lòng bàn tay ấm nóng của anh. Tha thứ cho cậu? Cho dù cô có tha thứ thì tình cảm của anh, cô cũng không thể đáp trả vậy thì tha thứ để làm gì?
Nếu không tránh khỏi việc tổn thương anh, không bằng sớm thẳng thừng với nhau, cô không muốn cứ dây dưa không rõ với anh. Không cần tiếp tục lừa gạt để rồi đánh mất cơ hội làm bạn cuối cùng.
Cỗ Viễn Ninh, mày phải nói ra a, không nên lo lắng!!
“Lạc Lạc tớ rất cảm động, cảm ơn phần tình cảm cậu dành cho tớ nhưng từ nhỏ tới bây giờ tình cảm …”
Lời vẫn chưa nói hết…
Lạc Nguyên Kỳ cúi xuống hôn cô, chặn hết lời muốn nói của Viễn Ninh. Viễn Ninh giật mình tay chân luống cuống muốn đẩy anh ra nhưng bị Lạc Nguyên Kỳ nắm hai tay cô lại không cho cô cơ hội phản kháng.
Một lúc sau, Viễn Ninh mềm nhũn ngả người vào lòng ngực của anh thở phì phò, ánh mắt ngập nước, tức giận.
Lạc Nguyên Kỳ vuốt ve cánh môi sưng đỏ của cô mà cảm thấy hài lòng. Anh nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên đôi mắt của cô. Hơi nóng nam tính phả vào tai của Viễn Ninh khiến cô run rẫy.
“Cỗ Viễn Ninh đời này kiếp này cậu không thể thoát khỏi tớ. Vứt ngay cái tình cảm với Trịnh Hiểu Bằng đi, nếu không đừng trách tớ.”
Viễn Ninh như một con mèo bị giẫm đuôi, giật mình mạnh, ngẩng đầu lên nhìn. Như muốn nhìn ra một tia ôn nhu, dịu dàng của anh nhưng khóe mắt anh liếc nhìn cô, lạnh băng và nguy hiểm, cô không khỏi run mình một cái.