Cuộc Truy Thê Của Lạc Đại Nhân

Chương 60: Đại học



Đại học A trường nổi tiếng nhất thành phố, có đầy đủ cơ sở vật chất, chất lượng học chính là đứng đầu cả nước. Là ngôi trường mà hàng trăm nghìn người mơ ước được đặt chân vào.

Khi vào trường này thì dù có là con nhà quan thì cũng như con nhà dân. Chỉ cần có tài cổng trường luôn sẵn sàng chào đón. Nhưng không có tài thì cho dù là con của người quyền lực cao nhất đất nước này cũng sẽ bị đá ra.

Mặc dù Đại học A mọi người đều bình đẳng không phân chia giai cấp. Nhưng vì lý do ngày trước có một vụ xung đột giữa hai nhóm học sinh: một nhóm học sinh của giới thượng lưu và một nhóm học sinh của nhà bình thường. Nhóm học sinh nhà bình thường kia dùng đầu ngón chân cũng biết kết cục của bọn họ như thế nào. Nên trường quyết định phân chia đồng phục. Để tránh những sinh viên nhà bình dân đụng phải người mà họ không nên đụng.

Giờ phút này, đóa hoa xinh đẹp nhất của Đại học A ấm ức khóc thút thít trước mặt Mạn Tuyên xung quanh biết bao nhiêu người nhìn một cảnh này mà bàn tán xôn xao.

Mạn Tuyên tức giận nắm chặt tay, lạnh lùng nhấc khuôn mặt đang tỏ ra đáng thương kia.

Viễn Ninh chậm chạp xen vào đám đông. Cô đi lại đứng kế bên Mạn Tuyên.

“Chuyện gì a?”

Mạn Tuyên không trả lời, đứng bất động nhìn đóa hoa đang khóc.

Vì hai màu áo trắng dành cho sinh viên bình thường và màu áo đen dành cho sinh viên trong giới thượng lưu nên cô rất dễ dàng xác định được vị trí của mình.

Viễn Ninh nhấc chân đi tới hỏi một người mặc áo đen.

“Bạn học này chuyện gì đang xảy ra vậy?”

“À tiểu hoa khôi trường hình như cướp bạn trai của Mạn tiểu thư.”

Viễn Ninh nghe từ “cướp” thì như cô mới chính là người bị cướp chứ không phải Mạn Tuyên. Cô hung hăng kéo Mạn Tuyên ra.

Nắm chiếc cằm thon gọn của đóa hoa kia. Đóa hoa đang khóc thì đột ngột có một lực kéo làm cho cô giật mình.

“Tiểu tiện nhân dám cướp bạn trai của Tuyên Tuyên, cô nên nói cô đáng tội gì đây?”

Đóa hoa hai mắt như vỡ đê, khóc tới thương tâm: “ Em không có, em không có cướp bạn trai của đàn chị.”

Ở bên phía sinh viên bình thường một người nói lại một người bên vực cho đóa hoa kia.

Đương nhiên bên thượng lưu sao im lặng cho bên bình dân lấn mình được liền một câu một câu châm chọc đóa hoa nhỏ.

Mạn Tuyên kéo tay Viễn Ninh lại: “Ninh Ninh đừng quan tâm cô ta nữa, anh ta cũng chỉ là giày rách, cô ta đã muốn lấy rác thì mặc cô ta.”

Mạn Tuyên cùng Ninh Ninh chưa kịp xoay người đi thì có một nam sinh chạy vào đám đông. Cậu ta đỡ đóa hoa nhỏ lên, dỗ dành.

“Mạn Tuyên tôi đã nói Du Nghiên không có lỗi, tôi cũng không có yêu cô sao cô cứ gây sự với Du Nghiên là như thế nào?”

Viễn Ninh đánh giá nam sinh kia.

“Tuyên Tuyên sao cậu có thể nuốt trôi thể loại này hả? Nhìn đi khí chất tầm thường đến nỗi có mặc áo của giới thượng lưu cũng chẳng xóa được cái mùi tầm thường của hắn.”

Đám người thượng lưu phì cười. Còn đám người bên bình dân thì u ám đây là cô ta đang sỉ nhục bọn họ sao?

“Cô…” Hắn tức giận.

“Haiz nói sao ta, mẹ tớ thời đại học có chơi thân với một người. Vài năm trước gia đình hắn từ nơi khác tới đế đô lập nghiệp. Mẹ tớ vì tình bạn cũ mà ra tay giúp đỡ gia đình hắn nên gia đình hắn bây giờ mới miễn cưỡng bước vào giới thượng lưu. Thấy gia đình bên kia cũng bước vào giới thượng lưu nên mẹ tớ đặt ra hôn ước. Rồi mọi chuyện diễn ra cẩu huyết đại loại như cậu thấy bây giờ.”

Mạn Tuyên từ tốn nói chuyện với Viễn Ninh nhưng cô lại cố ý nói thật to cho mọi người đều nghe.

Ai cũng ồ lên chỉ là dựa hơi vào Mạn gia mà bước vào giới thượng lưu mà nghĩ mình thành quý tộc rồi a.

“Cô, tôi nói cho cô biết nhà tôi đi được tới đây là nhờ vào năng lực của chúng tôi không hề có liên quan đến nhà cô, tôi thấy nhà cô mới là thấy quan bắt quàng làm họ thì đúng hơn. Cô đừng nghĩ nói tới cái hôn ước đó thì có thể trói buộc được tôi.”

Hắn vừa nói hết lời thì xung quanh nhóm người thượng lưu đều hút một ngụm khí. Ai nha, cái tên này bị bệnh a! “ Thấy quan bắt quàng làm họ” mệt hắn cũng nghĩ ra được.

Nhà của tên này chắc cũng chỉ vừa tới mép của giới thượng lưu a, chậc nói đúng hơn là nhà giàu mới nổi nên chắc không biết ai nên chọc ai không nên chọc rồi.

Mạn Tuyên nghe vậy hai tay nắm chặt, kìm nén bản thân không được thất thố, còn Viễn Ninh thì phì cười ha hả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.