Trịnh Phàm cười đến híp mắt phượng xinh đẹp, cũng không quản cô nghĩ gì. Ngược lại nâng tay lấy bộ váy màu tím phấn và bộ váy màu đỏ, hào hứng bắt Viễn Ninh đi thay thử.
Viễn Ninh giật giật khóe môi.Cuối đầu nhìn bộ váy Trịnh Phàm chọn. Trên đầu lập tức chảy xuống ba vệt hắc tuyến.
Chất vải tơ tầm vô cùng mềm mại. Váy bó sát, vừa vặn ôm sát đường cong cơ thể của Viễn Ninh.Liếc nhìn phần ngực áo hơi trễ xuống làm lộ ra bộ ngực trắng sữa. Từ chân váy xẻ đến phần bắp đùi lộ ra đôi chân dài trắng nõn.
Sắc mặt Viễn Ninh tối sậm. Cô không thể nào hiểu gu thẩm mĩ của Trịnh Phàm táo bạo, thô tục tới mức nào. Nhưng cô quả thật không chịu được gu thẩm mĩ loại này.
Trước đôi mắt tán thưởng của Trịnh Phàm, Viễn Ninh xoa xoa thái dương, lấy một bộ lễ phục màu đen vô cùng tinh tế. Chất vải tơ tầm mềm mại, không hở hang, tinh tế mà xinh đẹp rất hợp với tuổi của cô.
Viễn Ninh thích thú nhìn chiếc váy mà cô chọn. Cô đưa cho nhân viên đóng gói lại.
Trịnh Phàm nhìn bộ váy Viễn Ninh chọn,gật đầu hài lòng. Em gái anh vốn đã xinh đẹp, mặc chiếc váy đó lại càng thanh lịch xen lẫn một chút yêu mị, quyến rũ.
Một chiếc xe BMW sang trọng dừng trước cổng khách sạn. Ngay lập tức có người tiến lên mở cửa cửa xe thay cho người ở trong.
Trịnh Phàm lịch sự bước xuống xe. Sau đó, quay lại cẩn thận nắm tay Viễn Ninh nhẹ nhàng bước chậm xuống.
Lúc này, Viễn Ninh vui vẻ đi tới sảnh tiệc cùng Trịnh Phàm. Bước chân vào sảnh tiệc, cô có cảm giác khác lạ đúng hơn là khó chịu.
“Phàm Phàm, mọi người sao lại nhìn chằm chằm chúng ta vậy?” Viễn Ninh nhéo bàn tay ai kia đang nắn nắn xoa xoa bàn tay cô.
“Hửm, vì tổng tài JL’s Weal là em gái bảo bối của Nguyên thiếu a.” Trịnh Phàm vỗ đầu cô rồi cười.
Ặc thì ra là vậy. Không hiểu sao Viễn Ninh có cảm giác hơi thất vọng.
Cô bị Trịnh Phàm kéo đi giới thiệu với mọi người.
Thật là mệt đến không kịp thở mà!!!
Viễn Ninh vội vàng kéo tay Trịnh Phàm, lắc đầu cầu xin anh đừng đi nữa, nhưng bị Trịnh Phàm kiên quyết không chịu. Ngày hôm nay anh muốn cho mọi người biết anh có một cô em gái xinh đẹp, tài giỏi nha.
Viễn Ninh đành phải làm nũng với anh, cái kiểu em gái làm nũng với anh trai này thật khiến cho Viễn Ninh cô buồn nôn một trận.
“Phàm Phàm, thôi mà, em không đi nữa đâu, xem nè chân em như muốn sưng lên rồi. Đau lắm nha~, người ta thật không thể đi được nữa mà ~.”
“Ừ vậy kiếm nơi nào ngồi xuống.” Trịnh Phàm nhìn xuống chân của cô thì đau lòng. Sủng nịnh điểm nhẹ lên mũi cô.
Viễn Ninh gật đầu mạnh, kéo tay anh đi kiếm chổ ngồi như sợ anh lại bắt cô đi chào hỏi mọi người.
Dưới ánh sáng mờ mờ của hành lang phía sau sảnh đãi tiệc, Viễn Ninh ngồi xuống tháo đôi giày cao gót, ê ẩm xoa chân thì có đôi bàn tay nắm lấy chân cô mà xoa bóp rất nhẹ làm cho cô thoải mái. Viễn Ninh ngước mắt lên nhìn chủ nhân đôi bàn tay thì mỉm cười. Có anh trai thật không tệ!
Khoảng một lúc sau, cô nghe có tiếng bước chân thì quay đầu nhìn.
Có một người thanh niên bước tới chỗ cô ngồi, không nói đúng hơn là chỗ của Trịnh Phàm.
“Này, tiểu mĩ nhân này là ai có thể khiến cho đại thiếu gia họ Nguyên của chúng ta phải xoa chân giùm đây.” Người nói câu đó không ai khác chính là nhân vật chính của bữa tiệc hôm nay Tề Dục.
Trịnh Phàm như không nghe Tề Dục nói gì, chỉ tập trung xoa bóp chân cho Viễn Ninh.Còn Viễn Ninh cũng không quan tâm, người ta đây là đang nói chuyện với anh cô, làm gì tới lượt cô quan tâm đâu.
Tề Dục thấy hai người trước mắt không thèm nhìn mình thì thẹn quá hóa giận.