Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 121: Lẽ nào cô chưa từng được hôn?



Nụ hôn chen lẫn sự lạnh lùng của anh ta khiến Trì Vi không thể tránh khỏi mà chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.

Dù vậy, bờ môi cô vẫn đóng chặt, không muốn anh ta chạm vào bên trong.

Trong lúc giật mình nghe Bạc Dạ Bạch nói như vậy, đôi mắt Trì Vi sáng lên, chớp chớp, đưa ta giữ lồng ngực, bám vào áo anh ta, nghiêng đầu né tránh: " Lão sư, hãy đợi buổi tiệc khiêu vũ kết thúc

…"

" Đại tiểu thư, đây là thành ý của cô sao? "

Bạc Dạ Bạch nhẹ nhàng cắt ngang, tuy là vẻ ngoài thân mật nhưng khuôn mặt vẫn bình tĩnh, phảng phất chút khiêm tốn.

Tiếp theo anh ta đặt ngón tay lên bờ môi cô, nhẹ nhàng vuốt mấy lần: "Thế này không chịu được, còn nói gì đến bao nuôi."

Trì Vi cảm thấy trên người anh ta, tựa như có hàng ngàn cánh buồm, có thể đâm xuyên thấu lòng người, cô ở trước mặt hắn, một chút chỗ che thân cũng không có.

" Lão sư, tôi không thể không có …"

" Vậy thì hãy mở ra đi."

Chưa giải thích xong, Bạc Dạ Bạch đã hững hờ cắt ngang,: " Đại tiểu thư, cô nên sớm làm quen, so với chuyện ân ái mà nói, đây mới chỉ là bắt đầu."

Phi, không phải lúc mới bắt đầu, mà sau khi vũ hội này kết thúc, cầu sẽ quay về cầu, đường quay về đường!

" Đau đớn …"

Vừa mới nghĩ tới mắt Trì Vi đã sáng lên, chỉ vì cánh tay anh ta đang nâng cằm cô lên, sau đó mạnh tay dùng lực bấm.

Nhất thời Trì Vi bị đau, không thể há mồm ra được.

Ngay lúc này, anh ta lợi dụng khe hở đó, áp sát cô, làm cô không thở được … Thậm chí hắn còn quấn lấy cô, phảng phất mùi lãnh hương quanh người.

Trong nháy mắt, đầu óc Trì Vi như trống rỗng, đắm chìm trong ảo giác với người đàn ông kia.

Trước đây, cô chưa từng tiếp xúc như vậy, chỉ cảm thấy giữa nam và nữ nếu môi lưỡi quấn quýt như vậy, ắt khó có thể nhẫn nại.. Lại vào lúc này, không thể ngăn lại, chỉ là cuống lưỡi có chút tê dại.

Chẳng qua Bạc Dạ Bạch giống như không quá thuần thục, đột nhiên làm Trì Vi nổi lên những tia đau đớn.

" Lão sư … Đau.."

Đôi mắt sáng của Trì Vi oan ức, cô bưng bờ môi của chính mình, liền muốn kết thúc.

" Tôi không chú ý …? "

Nhưng mà Bạc Dạ Bạch không hề có ý định buông tha cho cô, nhẹ nhàng vỗ về một câu.

" Thế nhưng …"

" Không có thế nhưng, tiếp tục hé miệng."

Cô gái yếu ớt chống cự, như chìm dưới lời cắt ngang của anh ta.

Nhìn thấy cô gái che miệng lại không chịu phối hợp, Bạc Dạ Bạch không thể kiên trì thêm, nắm lấy tay cô, đè ở một bên giường.

Sau đó lại một lần nữa đi lên, chạm vào bờ môi cô, cố gắng cạy hàm răng ra cọ xát không ngừng, rút lấy từng hơi thở.

Trì Vi, nhẫn nhịn, nếu không việc lớn sẽ bị hỏng !

Trong lòng cô nghĩ như vậy, từng tí một an ủi mình, chỉ có thể nghĩ là cái hôn sâu, bản thân có thể nhịn.

Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, anh ta còn tiện tay vén chiếc áo lông của cô lên, đẩy về trước một cái, cho đến phía trên ngực.

Thân thể lộ ra giữa không khí, Trì Vi hơi run rẩy, sinh ra một chút hơi lạnh.

Chưa kể tới bàn tay anh ta man mát, Trì Vi không thể cuộn tròn mình, cô thở gấp hơn, không ngừng giãy dụa né tránh.

Chỉ tiếc cô càng cố gắng thì càng vô vọng.

Lúc bắt đầu chỉ là sờ nhẹ,sau đó bàn tay hắn thăm dò trên lưng cô, năm ngón tay xẹt qua sống lưng, nghiễm nhiên dừng lại ở chiếc áo ngực, như thể phải mở nó ra.

Trong nháy mắt, con ngươi cô co rụt lại, cảm thấy rất lúng túng.

Chịu đựng anh ta hôn môi, mặt áp sát mặt trong gang tấc, không thể nói ra hết ớn lạnh, áp bức, nguy hiểm.

Trì Vi cảm thấy như không thở nổi và dần mất đi cảm giác.

Tuy biết rõ, nếu ngăn cản hắn tiếp tục, không thể tưởng tượng nổi sẽ có chuyện gì xảy ra.

Thế nhưng ngăn cản … Cô làm sao mà ngăn cản.

Thật bất ngờ khi Trì Vi cảm thấy nhịp tim như ngừng đập.

Bạc Dạ Bạch đột nhiên tách ra khỏi miệng cô, tiếng nói vẫn rất lạnh nhạt như một bình rượu trắng, làm say lòng người : " Đại tiểu thư, hôn môi, được phép thở."

Ngay sau khi anh ta rời đi, cô bắt đầu thở, vừa muốn mở miệng nói tiếp: " Lão sư … Tôi sẽ không …"

Dứt lời cô mới phản ứng được, có lẽ vì lúc nãy hôn môi, không biết hô hấp làm sao, thiếu dưỡng khí xém chút nữa té xỉu!

" Không lẽ chưa có người từng hôn qua sao? "

Đôi mắt anh ta như ngưng đọng, hững hờ hỏi một câu.

Trì Vi lại ngưng thở, xấu hổ nghe Bạc Dạ Bạch nói sự thật này, sau đó hạ xuống một lời khen: " Đại tiểu thư, đúng là một cô gái sạch sẽ! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.