Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 177: Trì An nhớ lại



Editor: Waveliterature Vietnam

Mười ba năm trôi qua, Trì An đã phải đối diện với sự thật ngay từ lúc mới lọt lòng, bản thân cũng đã cố nén để trở nên mạnh mẽ.

Chỉ là ngay lúc này, được người đàn ông ôm ấp trong lòng ngực, mọi oan ức đều được giãi bày, khiến cho chiếc áo sơ mi của hắn đang mặc ướt đẫm nước mắt, bên trên vẫn còn lưu lại dấu vết.

"Con người ở trên đời, chẳng có chuyện gì không thể không giải quyết được cả, đúng không?"

Câu hỏi cuối cùng của người đàn ông dường như giống với lời an ủi.

Cô ta gật gù, ghi nhớ trong lòng, mấy lời này qua nhiều năm như vậy, cô ta cũng không bao giờ có thể quên được.

Chỉ là sau khi mẹ cô ta đến, tự nhận đã để lạc cô ta, không ngừng ôm cô ta khóc lóc xin lỗi, khóc đến mức cảm động lòng người.

Đối với chuyện này, Trì An chỉ im lặng không phản ứng, không thể không thừa nhận.

Sự thật đã phơi bày rõ ràng đến như vậy, mẹ cô ta là kẻ thứ ba, tuy nhiên bà không hề làm gì có lỗi với mình. Cho dù người đời không ngừng dè bĩu, chỉ trích bà ấy thì bản thân... Hoàn toàn không thể!

Không chỉ không thể chỉ trích, cô ta còn phải ngoan ngoãn, nghe lời, một lòng bảo vệ mẹ.

Trước khi rời đi, cô ta còn muốn gặp mặt đại ca ca một lần, tuy nhiên quản gia lại một lời từ chối, nói đại ca ca sức khỏe không tốt, đã trở về phòng đi ngủ, không có cách nào khác đành ngậm ngùi nuối tiếc rời đi.

Sau đó, cô ta đến thành phố nhìn mẹ kết hôn, đường đường chính chính tiến vào nhà họ Trì.

Nhà họ Trì thật sự rất lớn, rất đẹp nhưng cũng rất lạnh lẽo.

Cũng chính ở đây, cô ta gặp được một cô gái trên người không ngừng tỏa ra khí chất cao quý, xinh đẹp mỹ miều như công chúa khiến cô ta mỗi lần nhìn lại chính mình đều cảm thấy bản thân ngớ ngẩn như một trò hề.

Cô gái đó tên là "Trì Vi", đại tiểu thư nhà họ Trì, cũng chính là người chị cũng cha khác mẹ của mình.

Trì An biết rõ, cô ấy không thích mình, mà cô ta... Cũng không hề thích!

Là bởi vì, chính tay Trì Vi đã từng đẩy người mẹ đang mang thai của cô ta từ trên lầu xuống, khiến cho mẹ cô ta sinh non... Vì lẽ đó, trong lòng cô ta thầm hứa rằng, ngoại trừ xuất thân thua kém ra, nhất định không để thua kém đối phương.

Cũng trong khoảng thời gian này, nội tâm cô ta không ngừng nhớ nhung đại ca ca.

Tiếc rằng, cô ta không biết tên đại ca ca, chỉ loáng thoáng nghe người giúp việc gọi "Bạc tiên sinh".

Những tâm sự cất giấu ở trong lòng không cách nào giãi bày được, cô ta liền đem hết viết thành thư, gửi đến nhà đại ca ca ở ngoại thành.

Ba năm đầu không hề nhận được hồi âm, chỉ là có người ký nhận khiến cô ta ngày đêm vẫn kiên trì, đến cuối cùng cũng đã được đáp lại!

Kể từ đó đến nay, cũng đa ròng rã những sáu năm.

Trong sáu năm này, mỗi khi cây anh đào nở hoa cô ta liền đi đến trang viên ở ngoại thành.

Chỉ tiếc rằng nơi đây chỉ còn trơ lại hoang tàn, đại ca ca từ lâu đã không còn ở đây nữa, cảnh vẫn còn nhưng người thì đã mất.

...

Trì An dựa lưng vào thành cửa sổ, không ngừng nhớ đến hình ảnh đại ca ca, trong lòng không ngừng cảm thấy hạnh phúc.

Hi vọng rằng trong lần sinh nhật này, anh ấy có thể xuất hiện.

Giống như sáu năm trước, trong lúc tuyệt vọng nhất, cô ta gặp được hắn.

Nhắm mắt rồi cười khẽ, cô ta khẽ nói, lời nói ra nhẹ nhàng, biểu lộ mười phần yêu mến: "Đại ca ca, An An rất vui được gặp anh. Rất thích, rất thích anh..."

***

Ở trong hành lang, Trì An lặng lẽ rời đi, Trì Vi không khỏi thở hắt một tiếng.

Theo bản năng muốn cùng Bạc Dạ Bạch thân mật.

Đồng thời cũng nhận ra, người đàn ông cướp đi hô hấp của bản thân, khiến tim cô đập liên hồi.

Cánh tay vòng qua ôm lấy eo cô, không để ý đến cô gái đang bất lực giãy dụa trong thân, Bạc Dạ Trắng vốn cũng để ý nhiều đến cảm giác của cô.

Nhưng mà cô gái này thật sự không hề ngoan ngoãn, không ngừng muốn thoát thân.

Biểu hiện của cô ấy như vậy giống như một kiểu khiêu khích, khiến Bạc Dạ Bạch cảm thấy không vui, muốn cắn vào gò má của cô.

"A...Bạc Dạ Bạch! Sao anh lại cắn ta..."

Bỗng dưng, cô gái hét lên một tiếng, giơ tay ôm lấy mặt, nhíu mày lùi lại phía sau.

"Đau quá..."

Trì Vi khẽ mở miệng, hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt sáng như sao biểu lộ vẻ hết sức oan ức nhìn hắn.

"Đau ở đâu? Để tôi xem nào..."

***

Chúng ta đã đi qua rất nhiều nơi, nhìn qua vô số khung cảnh mây trời, uống qua đủ loại rượu, vẫn chỉ cảm thấy cuộc đời đáng quý nhất là tuổi trẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.