Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 185: Lệ tổng, bắt người đàn ông của tôi, trước hết cũng nên có sự đồng ý từ tôi chứ nhỉ?



Editor: Waveliterature Vietnam

Bỗng dưng một giọng nói vang lên như vậy, mọi người không khỏi cùng nhau quay đầu lại nhìn về hướng anh ta.

Nhìn xem, người đàn ông này mặc một bộ đồ Tây, trên khuôn mặt ánh mắt nghiêm túc và thận trọng, ấn tượng đầu tiên có vẻ như là khá cứng nhắc, nghiêm khắc.

Nhưng đồng thời, ở hắn cũng tỏa ra khí thế thong dong, độc tài của một người đứng đầu, dễ dàng khiến người khác sợ hãi.

Giờ khắc này, hắn nhanh chân bước gần lại, mọi người không khỏi né tránh qua hai bên, làm thành một con đường ở giữa.

Liếc nhìn hắn một cái, Trì Vi nhíu mày, trong nháy mắt liền nhận ra anh ta.

Người đàn ông cao quý đó, không ai khác mà chính là chủ nhân của Lệ Gia, Lệ Trường Phong, vị hôn phu đầu tiên của cô.

Vốn dĩ đã hơi khó khăn, bây giờ Lệ Trường Phong lại đột ngột xuất hiện, tất nhiên là che chở cho Lệ Yên Nhiên kia, sợ là lại gây thêm khó dễ!

"Đại ca…"

Trì Vi vừa mới nghĩ như vậy thì đột nhiên nghe được Lệ Yên Nhiên yếu đuối kêu lên, chen lẫn oan ức không nói ra được, nhanh chân chạy về phía người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt Lệ Trường Phong sắc bén, lạnh như một cỗ băng, nhưng với sự yếu đuối của Lệ Yên Nhiên, cảm xúc cứng rắn ấy cũng phải xua tan đi một chút.

Tình cảnh này làm Trì Vi nghĩ đến lời đồn " Em gái kiểm soát", quả nhiên không có lửa thì làm sao có khói!

"Yên Nhiên, muội bị làm sao."

Mang theo sự quan tâm, vừa hỏi Lệ Trường Phong vừa kéo cánh tay em gái mình lại.

Vì có sự xuất hiện của Lệ Trường Phong, ngay lập tức Lệ Yên Nhiên lấy hết sức lực biểu diễn một màn kịch mới: "Đại ca, muội sợ hãi lắm, tưởng như kém chút nữa mình sẽ chết đi, sẽ không còn được gặp lại người!"

Ngưng lại, Lệ Yên Nhiên cố nhìn xem chỗ Trì Vi biểu hiện ra sao, tiếp tục thêm mắm dặm muối tố cáo: "Kết quả đây, muội muốn một câu xin lỗi mà đối phương cũng không thể…"

Liên quan đến chuyện đã xảy ra, Lệ Trường Phong đã nghe Trì Vị Vãn kể sơ qua trong điện thoại.

Có người ham sắc muốn hãm hiếp tiểu muộn, làm tiểu muội phát bệnh không nói, ở thời khắc nguy cấp còn thấy chết mà không cứu!

Nghĩ đến đây, đôi mắt hẹp dài của Lệ Trường Phong nhắm lại, sau đó sầm ra sự lạnh lẽo:"Vậy người đó là ai. Dám ở chỗ Lệ gia làm chuyện ngang ngược!"

Trì Vị Vãn bình tĩnh nhìn tiên sinh, lòng tràn đầy lo lắng, ung dung tiến lên nói: "Trường Phòng, chỗ này Yên Nhiên có hiểu lầm, không phải là đối phương không thể xin lỗi mà là vì vẫn còn khuất mắc ở đây…"

"Trì tỉ tỉ, tại sao lại giúp đỡ đối phương. Hắn kém chút nữa đã hại chết muội, chẳng lẽ không nên trả giá thật đắt. Hay là, muội chịu sự bắt nạt to lớn này, tất cả đều thấy bản thân đáng đời…"

Không đợi Trì Vị Vãn nói xong, Lệ Yên Nhiên đã hùng hổ chất vấn, câu chữ kịch liệt còn thêm cả không cam lòng.

Đột nhiên Lệ Trường Phong xoay ánh mắt một cái, nhìn bạn gái mình: "Vị Vãn, không phải ta bàn giao cho nàng đi bắt người đó đem về cho Yên Nhiên tùy ý xử lý sao?"

Trì Vị Vãn cứng họng, những ngón tay căng thẳng cuộn tròn.

Kỳ thực, lúc bắt đầu cô dự định làm như thế, chỉ là không ngờ rằng… Người kia không phải là ai khác, mà chính là ân nhân của cô, căn bản là không có cách nào ra tay!

Nhìn thấy Vị Vãn thật lâu không có câu trả lời, Trường Phong mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng cảnh báo: "Ngược lại ta muốn xem, kẻ nào lại điếc không sợ súng như vậy! Người đâu, bắt đem tới đây cho ta!"

Theo mệnh lệnh của Lệ Trường Phong, ngay lập tức bảo vệ tiến lên vây nhốt, nhắm vào Bạc Dạ Bạch!

Lãnh đạm nhìn cảnh này, Bạc Dạ Bạch chỉ cảm thấy thật sự vô vị.

Lại tiếp tục giằng co cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Bởi vậy, ánh mắt Bạc Dạ Bạch chỉ hờ hững, vừa muốn đích thân giải quyết chuyện này.

"Lão sư, đừng sợ. Có tôi ở đây, anh sẽ không sao…"

Vào lúc này cô lại đưa tay ra ngăn cản người đàn ông, giọng điệu cực kỳ bình tĩnh nói chuyện.

"Đại tiểu thư…"

"Chẳng qua, anh cứu tôi một lần, tôi trả anh một lần thôi."

Bạc Dạ Bạch vừa mở miệng đã bị cô cắt ngang.

Ngay tức khắc, cô giậm chân tiến lên, hiện ra bóng lưng gầy gò nhưng rất yêu kiều, khí thế không chút nào ra vẻ là sẽ nhường bước: "Lệ tổng, bắt người đàn ông của tôi, trước hết cũng nên có sự đồng ý từ tôi chứ nhỉ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.