Mặc cho đối mặt với vị hôn phu cũ, cô vẫn nhẹ nhàng nói chuyện, giống như không thèm để ý chút nào, cứ vậy mà để lại những ấn tượng xấu.
Lệ Trường Phong không hề nghĩ tới đáp án này, nhất thời rơi vào yên lặng.
"Bao dưỡng đàn ông", một lần nữa cô lại đứng trước mặt mọi người thừa nhận thông tin hot này, hiển nhiên khó ai có thể tiếp thu nổi!
Đặc biệt là thân phận của cô, cho dù là vị hôn thê trước đây chưa bao giờ tiếp xúc nhưng Lệ Trường Phong vẫn có cảm giác không thể nào tưởng tượng nổi.
"Trường Phong, dù sao anh và Trì tiểu thư cũng đã từng… một thời có hôn ước! Nếu không muốn làm khó cô ấy thì chuyện này chúng ta không nên truy cứu nữa…"
"Trì tỷ tỷ, đây là hai việc khác nhau, làm sao có thể nói làm một. Hắn kém chút nữa đã dọa chết muội, dựa vào cái gì mà ngừng truy cứu!"
Lời khuyên bảo của Trì Vị Vãn ngay lập tức làm Lệ Yên Nhiên tức giận.
Nếu như nói, ban đầu đối với Trì Vị Vãn cô ta còn có chút lễ độ thì lúc này đây không để lại chút mặt mũi nào cô ấy.
Bất chợt, Lệ Yên Nhiên kéo cánh tay anh mình, vành mắt đỏ ửng lệ nhòa: "Đại ca, anh phải làm chủ cho em, nói không chắc chính là Trì Vi ghi hận năm đó từ hôn nên cố ý tìm người để cưỡng bức em."
Vẻ mặt Lệ Trường Phong trầm lặng, nghe em gái khóc lóc, đầu tiên là nhìn bạn gái, sau đó nhìn về phía Trì Vi, cho thấy thái độ nghiêm nghị, lạnh lùng nói: "Chuyện này nhất định phải được làm rõ, không thể nào để tùy ý."
Trước đó, Trì Vi đã sớm đoán được, Lệ Trường Phong ắt sẽ che chở cho Lệ Yên Nhiên, không nể mặt mình dù cho có cố tỏ ra thân thiện.
Cái gọi là vị hôn thê cũ, chỉ là tên gọi mà thôi, một chút cũng không dễ dùng!
Vậy mà Trì Vi vẫn bình tĩnh, hờ hững nói: "Vậy sao, tôi nghĩ, Lệ tổng cũng đã dự tính nên xử trí thế nào."
"Nếu, hắn mưu đồ gây rối, trước hết trước mặt mọi người phải xin lỗi. Sau đó, tùy ý Yên Nhiên xử trí…"
Lệ Trường Phong nói năng hùng hổ, hiển nhiên không ai có thể xía vào.
Đối với điều này, Lệ Yên Nhiên cảm thấy thật thỏa mãn, trong lòng dự định, trước tiên nên giữ người đàn ông lại: "Trì Vi, nếu như anh ta không có quan hệ gì với cô, cô có thể để người lại, bản thân nên rời đi là tốt rồi. Chỉ cần anh ta xin lỗi để tôi thỏa mãn, tôi sẽ không làm khó hắn…"
Đôi mắt sáng của Trì Vi tối sầm lại, tự lúc nào móng tay cô đã chậm rãi bấm sâu vào lòng bàn ta, nghĩ Lệ Bắc Thành kém chút nữa cưỡng bức bản thân, bây giờ còn bị cắn ngược lại một cái, hỏa khí không ngừng bốc lên.
Nhưng cô vẫn một mực bảo vệ Bạc Dạ Bạch!
"Đại ca, anh xem đi, chỉ là lời xin lỗi bình thường mà cô ấy vẫn không đồng ý! Phải biết, kém chút nữa em cũng không giữ được mạng mình…"
Lệ Yên Nhiên giờ đây tự rõ, Trì Vi ở trong lòng đang rất uất ức nên cô ta cực kỳ hưng phấn, nhưng mặt ngoài thì vẫn tỏ vẻ oan ức.
"Không có, chỉ là Trì đại tiểu thư không muốn, bản thân anh ta cũng sẽ… Không muốn!"
Vào lúc này Trì Vị Vãn tiếp tục lo lắng nếu cứ như vậy, tai nạn này lại càng phát sinh nghiêm trọng hơn, nên đột nhiên cô bình tĩnh cất giọng.
Nhất thời, đón nhận ánh mắt hiếu kỳ, dò xét của không ít người, Trì Vị Vãn miễn cưỡng nở một nụ cười giải thích: "Trường Phong, kỳ thực người kia… trước đây e có biết! Em nghĩ, chỉ là nhất thời hắn bị ma xui quỷ ám nên mới không cẩn thận làm tổn thương Yên Nhiên! Em sẽ khuyên hắn, để hắn thành tâm xin lỗi…"
Nói xong, Trì Vị Vãn vội vã xoay người, đến trước mặt Bạc Dạ Bạch, lo lắng giục: "Tiên sinh, việc đã đến nước này, anh vẫn nên nói lời xin lỗi đi!"
Lúc đó, Lệ Trường Phong có nhìn thoáng qua với ánh mắt của một kẻ cầm đầu.
Chau đôi lông mày hẹp dài một chút, hắn chỉ cảm thấy tên thanh niên này rõ ràng không giống người bình thường, không phải làm ra chuyện xấu xa này được!
Từ sớm anh ta đã mang trong mình chuyện tang thương nên luôn suy nghĩ trên đời này rõ ràng biết mặt nhưng không biết lòng… Còn nữa, có thể chấp nhận sự bao dưỡng của đàn bà, thì đây cũng không phải hạng đàn ông chính đáng gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của anh ta hơi thu lại, một lần nữa dừng ở cô gái, nói một lời đầy ẩn ý khác:
"Như thế nào đi nữa thì cô cũng từng là vị hôn thê của tôi, không có phẩm chất, bao dưỡng đàn ông đó chính là sự sỉ nhục đàn ông, cũng là gián tiếp sỉ nhục tôi. Tôi khuyên cô, vẫn nên sớm tính toán, tránh cho ngày sau cái được không đủ bù cái mất!"
Trì Vi đang một bụng căm tức, nghe câu này đột nhiên hít một hơi thật sâu, đôi mắt sáng trồi lên một sự đoạn tuyệt.
Còn ở phía trước, Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt nhìn Trì Vị Vãn, cả người vẫn hững hờ như cũ, dường như một chút cũng không để ý đến tình cảnh của bản thân.
Trì Vị Vãn không thôi giục giã, không phải cô không biết tiên sinh, mà là… Nếu tiếp tục như vật, để tiên sinh chọc giận Lệ Trường Phong, nói không chắc sẽ có kết cục thê thảm!
Tiên sinh so với Lệ Trường Phong, một chút cũng không thể thắng nổi.
"Tiên sinh, người nghe A Vãn, xin lỗi Lệ Yên Nhiên… Có được hay không. Tôi tin cô ấy không phải con người lòng dạ nhỏ nhen, anh chỉ cần nghiêm túc áy náy, nhất định cô ấy sẽ tha thứ …"
Câu nói tiếp theo Trì Vị Vãn lỡ nói to, khiến Lệ Yên Nhiên nghe được.
Ngay trước mặt mọi người, Lệ Yên Nhiên sẽ không quá đáng đến mức không tha thứ, chỉ cần tiên sinh đứng ra xin lỗi, chắc chắn chuyện này sẽ được cho qua!
Nghĩ như vậy, cô chờ mong ánh thông suốt từ tiên sinh, như là có thể nhìn thấu hết tất cả, mặc dù có chút chột dạ…Nhưng vẫn gắng gượng nhìn nhau một cách khổ sở, trong con ngươi biểu lộ sự cầu xin, khuyên lơn, kiên trì.
Tiên sinh, cầu anh, xin anh, hãy nhân nhượng xin lỗi cho yên chuyện… A Vãn biết người oan ức nhưng chỉ là muốn tốt cho người, không thể như vậy được sao!
Một lúc sau, ngay khi Trì Vị Vãn đang cố gắng giúp đỡ ở trong, Bạc Dạ Bạch lại giơ tay ôm miệng, nhẹ nhàng ho khan mấy lần, sau đó chậm rãi bước lên phía trước.
"A Vãn, những điều tôi dạy cho cô… Chung quy cô vẫn không học được."