Trong phút chốc, mái tóc đen dài của cô buông xuống, không ngừng đung đưa trong gió, phủ kín xuống hông, phản chiếu ánh nắng lung linh khó tả.
Sau đó, cô gái ngửa đầu, để lộ ra chiếc cổ trắng ngần, nhìn rõ nhan sắc xinh đẹp.
Không để ý đến xung quanh, cô vẫn không hề nhìn thấy Lệ Trường Phong, ánh mắt hướng sang chỗ khác, bờ môi kiều diễm nở một nụ cười làm ngưng thời gian: (hẹn gặp lại, trường học của ta!)
Lệ Trường Phong bỗng cảm thấy nhịp tim ngưng lại, đối mặt với cô qua tấm cửa kính ô tô, rõ ràng cô không hề thấy hắn, nhưng vẫn không ngừng cảm thấy khó biểu lộ thành lời.
Tiếp đó, cô gái tự tin xõa mái tóc dài ra, giống như mặt hồ xinh đẹp, thản nhiên ung dung rời đi.
(Lệ tổng, ngài vừa làm...)
Chưa kịp hoàn hồn, trợ lý có chút khiếp sợ hỏi.
Đến lúc này mới phát hiện ra, vừa lúc nãy, trong lúc ngắm nhìn cô gái, không để ý mà vô thức cầm lấy điện thoại, kịp thời lưu lại khoảnh khắc cô đang mỉm cười.
Lần đầu tiên không thể nào khống chế được hành vi của bản thân, nhưng hắn cũng nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, khẽ chớp mắt: (cô ấy là hôn thê của tôi, lưu lại một tấm hình, có gì không được?)
Trợ lý nhất thời bất ngờ, mặc dù đối với việc kết hôn vẫn chưa hề đồng ý với Trì Viễn.
Nhớ lại từng cử chỉ của cô gái, Lệ Trường Phong bỗng khẽ nở một nụ cười nhẹ, trầm giọng mở miệng: "Gọi cho Trì Viễn, cho biết...)
Ngừng lại, hắn vuốt nhẹ lên bức ảnh vừa chụp được, tiếng nói cũng bớt đi vài phần lạnh lùng nghiêm nghị: (Ta đồng ý chuyện kết hôn của hai nhà Trì, Lệ!)
Tuổi tác thật sự có chút còn nhỏ, chỉ là vừa nãy hắn đã xác định được cô gái này không hề khiến bản thân thấy chán ghét, không ngừng thấy cô gái này ấn tượng.
Vì thế cho nên, chờ thêm hai ba năm nữa, đợi khi thiếu nữ này lớn lên, tính đến chuyện kết hôn cũng không hề muộn.
Hắn lấy tư liệu từ trên tay trợ lý, kiểm tra một chút thông tin về cô gái, cuối cùng thốt lên hai chữ:
(Trì Vi.)
Sau khi đồng ý đính hôn, tin tức này truyền ra bên ngoài, hắn cũng quá bận rộn chuyện công ty, nên cũng không hề gặp lại cô.
Cũng không hề nghĩ tới, cô và em gái không hợp nhau, em gái một mực không đồng ý, không muốn Trì Vi trở thành vợ của hắn.
Cha mẹ mất đi, em gái ngay từ nhỏ đã mắc bệnh, cho nên không ngừng nhượng bộ, chỉ sợ mất đi em gái.
Chung quy cũng bởi vì, Trì Vi và em gái trở thành lựa chọn, đành buộc phải từ bỏ hôn sự này.
Dù sao thì cô gái này cũng chẳng hề có lỗi gì, hắn cho rằng bản thân nợ cô một ân tình, lâu dần cũng quên mất chuyện này.
Nửa năm trước cũng bất ngờ gặp Trì Vị Vãn, suy cho cùng hắn cũng là một người đàn ông, cũng phải tìm cho bản thân một người phụ nữ.
Ngay lúc đó, nghe qua tên Trì Vị Vãn, hắn không tự chủ được mà nghĩ đến Trì Vi, tên của hai người cũng gần giống nhau.
Thế là thuận theo tự nhiên, Trì Vị Vãn trở thành bạn gái của hắn, thực chất không có tình yêu, chỉ là thấy có chút thích hợp, đi được đến đâu hay đến đó.
Cũng không nghĩ tới hiện tại lại cùng cô gặp mặt chính thức, dĩ nhiên không hề lường trước!
...
"Đại ca, hắn vẫn không chịu xin lỗi, tại sai chúng ta lại phải nhường nhịn, để bọn họ rời đi?!"
Lúc này, Lệ Yên Nhiên bất mãn mở miệng, oan ức nhìn anh trai.
Chỉ là vừa nãy nghe Trì Vi nói, anh trai không hề món truy cứu chuyện này nữa, thật sự cô ta không thể nào hiểu được.
Lệ Trường Phong ngừng nhớ lại chuyện cũ, nhìn em gái trước mắt: "Yên Nhiên, em đừng quấy nhiễu!"
Dù cho từ nhỏ đến lớn luôn nuông chiều em gái, khiên cho nó trở nên tùy hứng, cũng không hề nghĩ đã khiến cho tính cách con bé trở nên xấu như vậy!
Bắc Thành cũng thật là, không những không hề khuyên can, trái lại còn dung túng cho nó trở nên hồ đồ!
"Đại ca, hắn suýt chút thì hại chết em, sao em lại trở nên hồ đồ được?"
Nhìn thái độ của anh trai, Lệ Yên Nhiên nhất thời không thể nào hiểu được rốt cuộc Trì Vi đã nói những gì mà chỉ trong thời gian ngắn, đại ca đã hoàn toàn thay đổi quyết định!
Hắn nói rằng là bản thân cô ta tự dựng lên mọi chuyện, thế nhưng kế hoạch thất bại, căn bản không hề có chút chứng cứ nào cả, sao có thể khiến đại ca tin tưởng được?
Anh em nhà họ Lệ đối đầu tranh chấp, Trì Vi cũng không chút hứng thú muốn ở lại chứng kiến, quay lại cầm lấy tay Bạc Dạ Bạch, ánh mắt xinh đẹp sáng lên: "Lão sư, mọi chuyện xong rồi, chúng ta đi thôi!"
"Đại tiểu thư, vừa nãy đã nói gì?"
Bạc Dạ Bạch nhàn nhạt hỏi, ngữ khí cũng hết sức bình tĩnh.
Trong đầu nhớ lại chuyện lúc nãy, cô nắm lấy cà vạt của Lệ Trường Phong, thân thể của hai người hết sức thân mật!
Nghe thấy vậy, Trì Vi thật sự muốn người đàn ông này biết bản thân lợi hại như thế nào, chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã có thể chuyển bại thành thắng.
Cũng chính lúc này, Lệ Yên Nhiên nhanh chóng đi đến, chặn hai người lại, vẻ mặt tối sầm: "Tôi đã nói rồi, hắn không được phép đi!"
Dứt lời, nhìn hai người đang nắm tay, Lệ Yên Nhiên đột nhiên đưa tay tách cả hai người ra.
Sau đó tiếp tục hùng hổ nói chuyện: "Trì Vi, cô có thể đi, nhưng hắn nhất định phải ở lại!"
Thấy thế, Trì Vi thấy hết sức nực cười, vừa muốn đến gặp Lệ Trường Phong nói chuyện, để hắn có thể dạy dỗ lại em gái.
Không ngờ, Bạc Dạ Bạch lại nhanh hơn một bước, nét mặt hết sức lạnh lùng, ngẩng đầu đối mặt với Lệ Trường Phong đang đứng từ xa: "Nhà họ Lệ là dòng dõi cao quý, nhất định được giáo dục kỹ lưỡng. Lại nghe nói không phải còn được khen là đệ nhất tài phiệt sao? Xem ra cũng chỉ có thế!"