Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 196: Lời nói dối của Lệ Yên Nhiên bị vạch trần, thật sự nhục nhã!



Editor: Waveliterature Vietnam

Tuy rằng hỏi như vậy nhưng đồng thời trong lòng Lệ Trường Phong đã xác định rõ.

Thế nhưng khi nghĩ đến Bạc Dạ Bạch là người do Trì Vi nuôi dưỡng, tự nhiên trong lòng tồn tại chút trông chờ vào vận may!

Lại nhìn thấy Cung Tu cầm chén rượu chập chững trên tay, hờ hững nghiêng nghiêng chất lỏng màu đỏ trong đó, giọng nói bỡn cợt khác thường: "Ta tuy là vì Tứ Gia mà làm việc, thế nhưng nếu bàn về địa vị, vẫn kém hơn Bạc tiên sinh chút ít."

Nói đến đó, đôi môi mỏng dưới chiếc mặt nạ bí ẩn kia giương lên, mang theo ẩn ý thốt lên: "Bạc tiên sinh đến đây, tôi cũng vừa mới biết được. Theo ý tôi, anh chính là người đại diện cho Tứ Gia, hãy coi Lệ Gia này có đáng hợp tác hay không. Về việc tồi tệ do muội ấy gây ra, rất đáng tiếc."

Rất đáng tiếc sao, người ngoài không hề ngu ngốc, ngay lập tức họ sẽ nhận ra được.

Dù sao khi nãy Bạc Dạ Bạch cũng đã cho thấy rõ thái độ của mình.

Vậy thì kết quả có rõ ràng rồi, Lệ Trường Phong mãi mãi không thể lọt vào mắt Giang Tứ Gia, chuyện hợp tác đương nhiên là thất bại!

" Giang Tứ Gia là nhân vật tầm cỡ như thế nào mà phải cưỡng bức Lệ Yên Nhiên. Mà nếu là có đi chăng nữa, ta thà tin rằng hắn hãm hiếp Trì tiểu thư… Ít nhất, cô ấy cũng sắc đẹp vô song, người người nhà nhà đều say mê!"

Cung Tu cười gằn nói chuyện, gửi ánh mắt mệt mỏi về phía Lệ Yên Nhiên, một chút ý tứ cũng không thèm để ý.

Nhất thời mọi người đều nhìn Lệ Yên Nhiên, vẻ mặt không ngừng nghi ngờ.

"Giang Tứ Gia, đây cũng là một nhân vật có máu mặt của Hoa Thành này! Người đứng bên cạnh anh ấy, làm sao có thể không biết đúng mực…"

"Tôi thực sự không thể nghĩ đến Giang Tứ Gia lại tự mình đến thành phố này! Nếu như về nhà nói cho cha mình biết, tôi vừa được gặp anh, cũng coi như đời này không uổng công…"

"Tôi đã sớm nhìn ra Lệ đại tiểu thư và Trì đại tiểu thư vốn dĩ không hòa hợp nên cố tình giội nước bẩn làm khó cô ấy, không ngờ lại gây khó dễ cho Bạc tiên sinh…"



Ai ngờ mà ngờ được Bạc Tiên sinh này thân phận cao quý, không chỉ là tiểu bạch kiểm… Vì vậy lần này có thể nói là Lệ Yên Nhiên đang tự vả vào miệng mình, Lệ Trường Phong cho dù có muốn thiên vị thì cũng khó mà che lấp được chân tướng!

Xung quanh mọi người xì xào bàn tán, chỉ chỉ chỏ chỏ làm Lệ Yên Nhiên trắng cả mặt, nhục nhã đến mức chỉ muốn chui xuống đất ngay.

Mặc dù cô ta không rõ liên quan đến người gọi là Giang Tứ Gia này có chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng cũng đoán được rằng sự ngu xuẩn của mình đã làm liên lụy tới anh cả, hơn nữa là làm Lệ Gia bị hao tổn!

Bình thường, đại ca sẽ cưng chiều, dung túng cho thói tùy hứng, bướng bỉnh của bản thân… Nhưng lúc này đây đại ca lại rất rõ ràng phải trái, không bao dung như nhị ca nhưng cô vẫn một lòng kính nể.

Đến lúc này không thể nào chịu đựng nổi sự nghi ngờ, dò xét của mọi người, Lệ Yên Nhiên như rơi vào bế tắc, không còn mặt mũi nào để ở lại nên vội vã xoay người bỏ đi.

Chỉ duy nhất là tự khi nào móng tay cô ta đã bấm sâu vào lòng bàn tay.

Trì Vi, Trì Vi, Trì Vi… Lại là cô, nhiều lần cướp đi danh tiếng không nói, bây giờ còn hại bản thân tôi thất bại thảm hại như thế này!

Rõ ràng cô mới là đệ nhất tài phiệt đại tiểu thư, trời sinh ra Trì Vi vốn dĩ đã đứng sau!

Nhìn Lệ Yên Nhiên uất ức rời đi nhất thời Trì Vị Vãn thất thần, cô vẫn không thể tin được, tiên sinh lại thực sự là Giang Tứ Gia.

Phải chăng vì vậy, anh ấy dựa lưng Giang Tứ Gia, thể hiện sự thanh cao ngông nghênh vốn có, không chút kiêng kỵ, chùn bước trước Lệ Gia… Thế nhưng cô lại buộc tiên sinh nói lời xin lỗi, nhận những điều bẩn thỉu chưa từng làm ra!

Nhớ tới tiên sinh, trước khi nhìn lại ánh mắt của chính mình, Trì Vị Vãn đã cắn môi, sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng không khỏi cảm thấy hụt hẫng tràn đầy.

Tiên sinh, Vị Vãn lại một lần nữa làm người thất vọng rồi, thật sao?

Khuôn mặt Lệ Trường Phong vừa trầm lặng mà cũng rất lạnh lùng, anh ta nghĩ nếu như lời Cung Tu nói là thật, vậy thì lần này không chỉ mất đi cơ hội hợp tác mà còn gián tiếp đắc tội tới Giang Tứ Gia!

Tuy rằng Lệ Gia là số một trong giới tài phiệt nhưng cũng chỉ giới hạn ở thành phố này, nếu muốn nhanh chóng mở rộng đến toàn cầu ắt cần người hỗ trợ, nên lần này nhất định phải nắm bắt lấy thời cơ.

Và thời cơ ấy, Lệ Trường Phong vẫn đang ngày một mò mẫm trong bóng tối.

Thật vất vả, khi biết tin Giang Tứ Gia tới thành phố, luôn mong chờ được gặp mặt… Nào ngờ em gái lại gây ra chuyện động trời, làm mất đi thời cơ vàng này!

Vừa nghĩ đến đây Lệ Trường Phong hướng ánh mắt lên trên lầu, nơi đó Cung Tu đã lặng yên rời đi từ lâu, hắn vẫn mang chiếc mặt nạ, hành tung bí mật kỳ quái, không cách nào có thể nhìn thấy chân dung thực sự của hắn.

Lại nhìn những người có mặt ở đây, hầu hết đều xuất thân giàu sang cao quý, trong lòng Lệ Trường Phong có một cảm giác choáng ngợp không tả nổi.

Mấy năm qua Lệ Gia nằm trong tay anh ta đều thuận buồm xuôi gió, bây giờ mới có cơ hội quật khởi, có thể vững vàng đứng mãi ở vị trí số một thật chẳng dễ dàng gì.

Bây giờ, tin tức Giang Tứ Gia đang ở thành phố này được truyền ra, cũng có thể tưởng tượng được những đối thủ nặng ký khác rục rà rục rịch ra sao.

Không cần nói cũng biết, lợi ích thúc đẩy lòng người, nếu hợp tác cùng Giang Tứ Gia, tất nhiên sẽ bay lên như diều gặp gió, nói không chắc còn có thể dễ dàng đứng vào hàng ngũ nhà tài phiệt, ai mà không ao ước.



Hừng đông đã qua, vừa đi ra khỏi đại sảnh đã gặp một cơn gió trên biển áp sát thân thể Trì Vi không khỏi run lên.

"Khục khặc…"

Bên tai cô người đàn ông ho khan mấy lần, rõ ràng là cũng bị cảm cúm, phải nhanh chóng cho du thuyền sớm trở vào bờ!

Chỉ là lúc này,Trì Vi như vừa mới tỉnh mộng chiêm bao, đôi mắt tinh anh hiện lên một vài tia lờ mờ.

Vì lẽ đó, cô thật sự muốn yên bình rời đi, không truy cứu lại chuyện Lệ Gia, dù chỉ một chút.

"Lão sư, anh cùng Giang Tứ Gia… Có quan hệ gì."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.