Trì Vi cho rằng như vậy, nhất thời Bạc Dạ Bạch yên lặng bởi vì đã nghe lời khuyên bảo.
Nhưng vào lúc này anh ta không hề có chút dấu hiệu nào là quan tâm đến chuyện này, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng và lạnh lùng.
Trì Vi nghẹt thở, nín lặng và tập trung: "Có ý gì."
Cô nhìn Bạc Dạ Bạch với khuôn mặt đẹp đẽ, thanh tao và nhẹ nhàng như một bông sen và còn như vị Trích Tiên không nhiễm một chút khói bụi nào, tiếng nói say sưa lòng người và mang theo cả một chút lạnh nhạt trời sinh.
"Trì Vi, tôi không muốn lại nhìn thấy cô, hiểu chưa."
Trong nháy mắt khuôn mặt trở nên cứng đờ, toàn thân thể run lên, cô không bao giờ nghĩ rằng đáp án của anh ta sẽ là như vậy, sự xinh đẹp được thế chỗ bằng mấy phần lúng túng: "Lão sư…"
"Sự xuất hiện lần này của cô, cố ý cũng được, vô ý cũng được, đối với tôi không có liên quan gì."
Bạc Dạ Bạch hờ hững nói, dường như không thèm để ý cô đang lúng túng như thế nào khi nghe những lời này!
"Việc riêng của tôi, cô không có quyền can thiệp. Đại tiểu thư, sau này… Mãi mãi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa."
Trước đây, Bạc Dạ Bạch từng làm Trì Vi có cảm giác mình đang dần có thiện cảm tốt đẹp hơn với anh ta.
Hơn nữa anh ta còn là người đàn ông đầu tiên của đời cô nên vô hình ghi lòng tạc dạ… Vì vậy bây giờ nghe những lời này, đầu óc Trì Vi đột nhiên trở nên trống rỗng, cảm giác trái tim đang rất đau đớn.
Một lâu sau Trì Vi mới hoàn hồn, cắn môi thật chặt, cố gắng kiềm chế hàng loạt cảm xúc hỗn độn ở bên trong.
Sau đó mang theo một sự cứng rắn mà nở một nụ cười châm biếm hỏi: "Lão sư, cái gọi là việc riêng của anh chính là chọn phụ nữ để lên giường sao."
Không đợi anh ta đáp lại, móng tay Trì Vi đã bấm sâu vào lòng bàn tay, liên tục cười lạnh: "Chẳng qua sau một thời gian quen biết tôi vẫn không nhận ra rằng … Lão sư cũng chỉ là một lòng suy nghĩ về nửa người bên dưới, cũng chẳng khác biết những người đàn ông bình thường là bao! Không bằng anh giúp đỡ tôi chọn một cái đi."
Ngừng nói, ánh mắt Trì Vi quét qua tất cả, sau đó dừng lại ở cô gái kia và chỉ tay: "Cô, nếu như sau này phục vụ lão sư, nếu như tiền anh ta đưa không đủ… Bất cứ khi nào cũng có thể liên hệ tôi! Cô cần bao nhiêu, tôi cho bấy nhiêu…"
"Đại tiểu thư, con mắt của đàn ông và phụ nữ không giống nhau,với cô quan trọng… Nhưng tôi thì không."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng cắt ngang lời một cách hời hợt,dường như anh ta chẳng bị ảnh hưởng chút nào bởi Trì Vi.
Sau đó, đôi mắt màu u tối tản đi rồi chỉ tay về một cô gái đang mặc chiếc sườn xám khác: "Cô, có đồng ý đi theo tôi không?"
Cô gái mặc sườn xám bị bất ngờ bởi sự thăng trầm của vấn đề này, ngay lập tức trợn mắt ngoác mồm gật đầu đầy ngạc nhiên: " Bạc tiên sinh, tôi đồng ý!"
"Vậy sao, ngay đêm nay hãy đi theo ta…"
"Bạc Dạ Bạch, anh nên giữ chừng mực!"
Một lời của Bạc Dạ Bạch chưa kịp nói xong Trì Vi đã nghiêng người tiến lên túm lấy cổ áo anh ta.
Nhưng mà Bạc Dạ Bạch mình đầy thanh nhã và cao quý, đáy mắt sâu rộng như dãy tinh hà óng ánh mà lại xa xôi nhìn cô rồi nói: "Đại tiểu thư, ý của tôi, cô còn không hiểu sao."
"Bước ra khỏi thế giới của tôi, đừng bao giờ bước chân vào nữa."
Vừa nhẹ nhàng nói một câu anh ta vừa đưa tay đẩy tay cô ra.
Giây phút này, cô cảm thấy lồng ngực căng phồng giống như muốn bùng nổ để tuôn trào cảm xúc, nhưng cuối cùng Trì Vi vẫn nhìn lại tất cả để rồi nở một nụ cười mà nói: "Được, tốt thôi, Bạc Dạ Bạch… Anh tốt lắm! Không muốn nhìn thấy tôi, thật sao? Vậy thì như anh mong muốn, tôi đi!"
Nói xong một lời Trì Vi hất tung mái tóc dài một cái như làm tôn thêm bóng lưng toát ra khí chất đầy cao quý của cô, sau đó nhanh chân bước về phía cửa.
Nhưng vừa mới đến cửa đang định rời khỏi.
Thì đột nhiên Trì Vi dừng bước, chỉ cảm thấy trong lòng nơi nơi đều là hỏa khí.
Như nghĩ đến điều gì đó, cô bất ngờ xoay người lại một lần nữa bước trở lại, khi ấy hàng trăm cặp mắt đều mở ra và đổ dồn về Trì Vi… Lần này, chỗ cô quay về không phải là Bạc Dạ Bạch mà là Cung Tu!