"Thân phận Trì diễn viên không phải dạng tầm thường, e là tôi làm phiền không nổi, chưa kể truyền tới tai Lệ tổng, còn tưởng là vị hôn thê cũ này cố ý bắt nạt, gây khó dễ cho cô! Nếu như không cẩn thận để fans của Trì diễn viên biết, chẳng phải tôi sẽ bị đem xé thành từng mảnh sao…
Trì Vi nói với giọng điệu yếu ớt, đôi mắt sáng ướt nhẹp long lanh vẫn ở lại trên người đàn ông: "Còn nữa, tôi bao dưỡng đàn ông cũng chỉ để hầu hạ một phương diện nào đó, trái lại những phương diện khác không cần đến, vậy thì có gì mà vô tình… A! Lão sư, anh làm gì."
Nói chưa xong lời Trì Vi đã giơ tay lên day day trán rồi gào lên đầy oan ức.
Sau đó Bạc Dạ Bạch dùng ngón tay thon dài gõ lên đầu cô: "Đại tiểu thư, không được phép thô lỗ."
Thô lỗ. Cái gì thô lỗ.
Ban đầu Trì Vi có chút mờ mịt nhưng rồi cuối cùng cũng dần hoàn hồn, phiết môi đầy xem thường… Không chắc là chỗ "Vậy vô tình cái gì"!
Hơ, thật đúng là ngụy quân tử, đã ép buộc bản thân còn không nói, mỗi lần như vậy còn ra dáng người lớn giáo dục mình.
Nghĩ như vậy Trì Vi càng có niềm tin hơn, cô đặt chân trước mặt Bạc Dạ Bạch, một tư thế không mang giày nhưng cũng không chút nhún nhường.
Trái với cô, vẻ mặt Bạc Dạ Bạch vẫn rất bình tĩnh, dường như không thèm để ý một chút nào, ánh mắt anh ta chỉ hướng về mắt cá chân đẹp đẽ như một viên trân châu, thật khiến người ta phải yêu thương.
Chính là đang cầm thân chiếc giày, nắm lấy mắt cá chân của cô rồi chậm rãi xỏ vào.
"Tiên sinh…"
"A Muộn, chuyện riêng của ta, đừng nhúng tay vào nữa."
Nhìn tiên sinh xỏ giày cho cô ta, Trì Vị Vãn vẫn không thể nào tin vào mắt mình, trong lòng cảm thấy bất mãn sâu sắc, vẫn tiếp tục tiến lên can ngăn.
Cuối cùng bị Bạc Dạ Bạch cắt lời rồi thể hiện thái độ ngay trực tiếp.
Trong nháy mắt, tâm trí Trì Vị Vãn trở nên hoảng hốt, có cảm giác oan ức, chua xót mà cũng khó chịu không thể nào nói ra được.
Từng hình ảnh trước mắt đều là tiên sinh che chở và bao bọc cho cô ta, tuy chỉ là giúp đỡ mang giày nhưng cũng có khác nào một kiểu dung túng. Nhìn một hồi lâu, đột nhiên Trì Vị Vãn tỉnh ngộ, đôi mắt đỏ hoe lên.
Kỳ thực, những vinh hạnh nãy, cũng đã từng… thuộc về cô.
Tuy rằng năm đó tiên sinh lạnh lùng, một mực giữ khoảng cách, không thân mật rồi tạo ra kẽ hở…Thế nhưng trên thực tế, mỗi tiếng nói, cử chỉ hằng ngày chưa chắc không phải là giáo dục bản thân.
Thậm chí ngay trước mặt mình cũng đã từng bày tỏ, tiên sinh vẫn chưa từng chấp nhận, nhưng trong sự mập mờ, người ta đã coi mình là thiếu phu nhân.
Vậy mà, anh ta chưa bao giờ đứng ra phủ nhận.
Không phủ nhận, tức là đã ngầm thừa nhận.
Bỗng dưng Trì Vị Vãn nghĩ đến một khả năng rồi rơi nước mắt.
Hay là, không phải tiên sinh không chấp nhận bản thân, mà vì khi đó… Tuổi cô còn nhỏ, chưa đủ mười tám nên anh ta có kiêng dè!
Chung quy cũng vì bản thân còn trẻ, còn hồ đồ, tự tay mình đã làm mất tiên sinh sao?
"Tiên sinh, không phải A Vãn nhúng tay vào chuyện của người, mà là… Trì Vi không hề xứng đáng! Người cao quý như vậy, làm sao có thể trở thành đồ chơi cho hạng thiên kim như cô ta…"
Trì Vị Vãn nhỏ nhẹ giải thích với lý lẽ đầy chắc nịch của bản thân.
Lúc này, đôi giày đã được mang vào trên chân Trì Vi như mang đến hơi ấm, cô biếng lười nở một nụ cười: "Không xứng sao?"
Bất chợt ánh mắt bắt gặp khuôn mặt đẹp đẽ đó, đột nhiên con tim đập thình thịch từng hồi.
Bỗng dưng Trì Vi nhấc tay lên rồi kéo Bạc Dạ Bạch xuống, ngay lập tức khoảng cách của hai người thu lại rất gần: "Trì diễn viên, cô nói không sai, lão sư chính là đồ chơi của tôi! Bây giờ tôi muốn ở cùng đồ chơi của mình …nếu cô tinh ý thì có lẽ cũng đã đến lúc rời đi rồi? Tại sao vẫn cố ý ở lại để quan sát…"
"Trì Vi, đừng đụng vào tiên sinh! Cô không xứng để tôi chia sẻ…"
Giọng nói của Trì Vị Vãn rất gấp gáp, tựa như muốn làm điều gì đó.
Ở khoảnh khắc tiếp theo, Bạc Dạ Bạch nghiêng đầu nhìn, ánh mắt nguội lạnh không chút hơi ấm, mang theo sự hung dữ khiến người ta cảm giác sợ hãi và đầy xa lạ.