Bạc Dạ Bạch nghiêng nhìn cô gái, không khác nào cây tường vi mờ ảo giữa một màn mưa mênh mông.
" Đúng vậy, ở lại bên cạnh tôi. Lão sư, anh đồng ý chứ? "
Trì Vi nói như thừa nhận, tự nhiên cảm thấy có chút thấp thỏm.
Không, tại sao lại thấp thỏm. Cảm giác này không đúng!
Phải biết, bản thân ra điều kiện, có thể nói là hết lòng quan tâm giúp đỡ, giống như biếu tặng người đàn ông này miễn phí, hễ là đàn ông không ngu ngốc thì chắc chắn sẽ đồng ý!
" Đầu tiên là tờ séc để tôi rời đi. Bây giờ lại là những điều kiện này để tôi ở lại. Đại tiểu thư, cô đang làm gì vậy."
Người đàn ông nhàn nhạt hỏi, vẻ mặt trước sau đều bình tĩnh, hình như câu trả lời của cô gái vẫn không thể nào rõ ràng.
" Tôi nghĩ, nên quan tâm lão sư một chút..."
Trì Vi chột dạ, cúi đầu nhìn dưới đất, nửa thật nửa giả trả lời.
Liên quan tới hai chữ " Bao nuôi ", nhất thời không nói ra được.
" Đại tiểu thư, cách của cô thực sự rất mạnh tay. Nếu như, đại tiểu thư không nói, tôi còn tưởng rằng... Đây là một kiểu bao nuôi."
Thấy người đàn ông nói một câu như vậy đột nhiên Trì Vi ngẩng đầu lên, có một mảnh ánh sáng trong đôi mắt cô.
" Lão sư, anh thật thông minh! "
Trì Vi khẽ mỉm cười một chút và khen ngợi.
Tuy nhiên Bạc Dạ Bạch có chút sững sờ, nhẹ nhàng nói: " Hóa ra đây chính là tâm tư của đại tiểu thư."
Đón nhận ánh mắt của người đàn ông, như dãy tinh hà, mờ mịt óng ánh, Trì Vi đã làm đối phương động lòng, cảm thấy có chút nhẹ nhõm.
Ngay sau đó, chăm chú gật gù:
" Lão sư, anh còn muốn có điều kiện gì, có thể đưa ra thêm. Nếu trong khả năng, tôi sẽ đồng ý..."
Dừng lại một chút, Trì Vi lấy hết dũng khí, nói năng rất khí phách: " Lão sư, để tôi bao dưỡng anh, anh có đồng ý hay không..."
" Oành.. "
Trì Vi dò hỏi một câu, chưa kịp nói xong cửa phòng bỗng dưng đóng lại, ngăn cách căn phòng sáng sủa.
Ngoài cửa gió lạnh xen lẫn với mưa to, không ngừng xâm chiếm.
Xung quanh còn lại bóng tối, phía trên chỉ có một chiếc đèn, toả ra ánh sáng nhẹ nhàng.
Tuy nhiên cơ thể Trì Vi vẫn không ấm lên được.
Trì Vi trợn mắt, ngoác mồm nhìn người đàn ông biến mất, cửa phòng dần khép lại, lúc lâu mới hoàn hồn, vội vã đập vào cánh cửa.
" Lão sư, anh mở cửa ra, nếu chưa đủ, chúng ta lại thương lượng."
" Lão sư, tôi nói sai chỗ nào, nếu chọc giận anh không vui, anh có thể nói cho tôi biết..."
" Lão sư, không lẽ anh bị tổn thương lòng tự trọng. Được, nếu anh không đồng ý, chúng ta nói chuyện khác."
...
Đứng ở ngoài cửa, mặc kệ Trì Vi cố gắng nói lời hay ý đẹp ra sao, trước sau cũng không một lời đáp lại.
Đêm đầu mùa đông mưa rất to, Trì Vi như đông cứng, kiên trì nói xong lời cuối cùng, cũng vì thẹn quá mà giận: " Bạc Dạ Bạch, anh còn có phải là đàn ông hay không. Nếu không muốn được bao nuôi dĩ nhiên ta sẽ rút lại! Tôi nói cho anh biết, anh sẽ hối hận cho xem..."
Nhìn thấy người đàn ông lạnh lùng đến tận cùng, Trì Vi đập cửa đến mức đau tay.
Cuối cùng Trì Vi lựa chọn từ bỏ, tức giận đến oán hận nói: " Bạc Dạ Bạch, anh chờ xem! "
Thấy bản thân chật vật, đầu gối còn đau âm ỉ, lại là chỗ này, quả thực là tự mình chuốc lấy cực khổ!
Đơn giản Trì Vi chỉ muốn trở lại xe, bật máy sưởi lên, nhưng dầu đã sắp hết nên xe không mở ra được.
Bất đắc dĩ, cô mở điện thoại di động của chính mình, gọi cho tài xế ở nhà.
" Trời! "
Ngay sau đó, đôi mắt Trì Vi bừng sáng lên như sao, nhìn thấy điện thoại di động, mới nhớ tới mọi chuyện.
Mấy ngày nay, vì bị bệnh nên không hề xem điện thoại, cho tới hôm nay vẫn chưa sạc pin.
Nhìn xung quanh một mảng đen thui, chỉ có mỗi tòa biệt thự tỏa ra vài tia sáng.
Trên người mồ hôi ướt đẫm, dường như càng lúc sốt càng cao, cảm giác váng đầu hoa mắt, trong lòng tràn đầy oan ức!
Từ lúc sinh ra tới giờ cô chưa bao giờ chật vật như vậy, chung quy cũng là vì một người đàn ông!
Trì Vi nhìn chằm chằm vào căn biệt thự, trong lòng bùng lên một ngọn lửa.
Ha, hắn nghĩ mình cao thượng, xem thường mình, đúng không.
Thật không thể tin nổi, cô đường đường là đại tiểu thư Trì Gia, muốn bao nuôi một tên đàn ông, đã vậy còn bị từ chối từ lần này đến lần khác!
Ha, thù này không báo, cô vẫn là Trì Vi sao? Xin thề, xin thề, xin thề, chắc chắn phải thành công bao nuôi Bạc Dạ Bạch!