Nhìn thấy mưa liên tục rơi, trái lại càng lúc càng to.
Bây giờ đã là buổi tối, xung quanh một màu đen kịt, chỉ có căn biệt thự phía trước tỏa ra tia sáng màu vàng lờ mờ.
Trì Vi cắn bờ môi trắng bệch, trên người ướt đẫm, cơn sốt vẫn tăng thêm, nhiệt độ không ngừng lên cao,cảm giác cực kỳ lạnh giá.
Cuối cùng cô vẫn xuống xe, lết cơ thể suy yếu của mình một lần nữa trở lại căn biệt thự.
" Bạc Dạ Bạch... Mở cửa..."
Dựa vào cánh cửa bên ngoài, Trì Vi gõ cửa thật mạnh.
Nhưng vẫn không một ai đáp lại.
Trên người không còn một chút sức lực nào, bất đắc dĩ Trì Vi dựa vào cửa phòng, từ từ ngồi xổm xuống đất.
" Ầm ầm.. "
Đột nhiên trên bầu trời một tia chớp xẹt qua, rọi sáng bốn phía trong nháy mắt.
Tiếp theo nó là tiếng sấm rền vang.
Trì Vi không thích mưa, đặc biệt là sét đánh chớp giật, giơ hai tay lên bịt tai lại, cố gắng ngăn cách tất cả.
Chỉ tiếc đầu óc hỗn loạn, khiến cô nhất thời không tỉnh táo, nhớ đến từng hình ảnh của sáu năm trước.
Buổi tối cuối mùa thu năm đó, ngay trong phòng mẹ mình, Trì Viễn cùng Diệp Tố Chi đã làm ra những trò dơ bẩn.
Tay chân quấn quýt, không ngừng thở dốc.
Cuối cùng ký ức ngắt quãng ở hình ảnh Bạch Thanh Thu, trong miệng máu tươi không ngừng tràn ra, đau đớn chết ở ngực mình!
( Vi Vi, con phải nhớ, cõi đời này không đàn ông không thể tin tưởng...)
( Vi Vi, đàn ông có giá trị hãy để lại bên mình, còn không, ngay lập tức vứt bỏ không thương tiếc...)
( Vi Vi, bọn họ vô tình, con phải rất vô tình, không được để vì chúng mà làm tổn thương chính mình, đây là sự ngu ngốc nhất...)
...
" A.."
Trì Vi thì thầm, chỉ cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt.
" Đau quá... Tôi đau quá..."
Ngay lúc này cô cảm giác trên người mình có một sự đau đớn không nói ra được.
Không, không chỉ ở thân thể mà còn cả tinh thần, thậm chí là trong linh hồn, như có người xé rách, lôi kéo, phá hủy, dằn vặt cô sâu sắc!
" Lạch cạch.. "
Cuối cùng cánh cửa phòng đóng chặt ở bên trong kia cũng từ từ mở ra.
Bạc Dạ Bạch mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, làm nổi bật khuôn mặt thanh tú, không thể miêu tả hết sự cao quý, hoàn mỹ.
Rõ ràng anh ta vừa mới tắm xong và tóc vẫn còn ướt.
Nhưng khi cửa vừa mở đã thấy cô gái dựa vào đó, cơ thể yếu ớt nằm ngã ra ngay dưới người anh ta.
Nhìn thấy cô gái đang nằm trên đất, cuộn tròn người lại, run lẩy bẩy theo thời gian, sống như một con thú cưng bị chủ nhân vứt bỏ, thật đáng thương và làm người khác đau lòng.
Bạc Dạ Bạch nhíu mày, cúi người gọi nhẹ: " Đại tiểu thư."
Không ngờ cô gái không đáp lại, hai mắt nhắm nghiền, hàng lông mi run rẩy, trong miệng không ngừng kêu rên: " Tôi đau quá... Thật sự đau... Đừng rời bỏ tôi..."
Thấy vậy đôi mắt trong sáng của Bạc Dạ Bạch như ngưng đọng lại giữa một màn sương mù mờ mịt, yên tĩnh nhìn cô gái.
Một lúc sau, có chút bất đắc dĩ không thể bỏ mặc nên đưa tay xuống, vòng qua eo cô gái.
" Ầm ầm.."
Ngay lúc này một tia chớp lại xẹt qua cùng với tiếng sấm vang rền.
Bạc Dạ Bạch muốn đỡ cô gái đứng dậy nhưng khi nghe thấy tiếng sấm cô đột nhiên thức tỉnh, đôi mắt sáng mở ra, bên trong hiện lên mấy phần luống cuống, hoảng loạn, bất an.
" Đại tiểu thư, cô..."
Ngay sau khi Bạc Dạ Bạch mở miệng, cô gái đột nhiên dang hai tay, chủ động vòng ra sau lưng anh ta, chạm vào nơi lồng ngực.
Còn chưa tính đến việc cô nhón chân lên, vùi mặt vào cổ anh ta, như là một đứa trẻ không quan tâm đến thế giới này, nhõng nhẽo làm phiền.
Trong khi Bạc Dạ Bạch hơi run run thì Trì Vi đã mở miệng ra thều thào: " Mẹ, con biết... Mẹ sẽ không bao giờ bỏ con lại..."