Trì Vi để lộ bản chất, thân thể không ngừng run rẩy, lời từ miệng phát ra đầy hoảng loạn.
Dừng lại, nhất định phải dừng lại... Cho dù hắn có đổi ý không muốn bao dưỡng cô nữa cũng đành chịu!
Chỉ tiếc, Trì Vi thân thể yếu ớt, giãy dụa trong vô vọng, đối với người đàn ông như hắn thật không có nửa phần tác dụng.
Bạc Dạ Bạch đè lên người cô, thân thể cả hai hòa làm một, không để lại một khe hở nào: "Lúc này, cô còn bảo ta ngừng lại...Muộn rồi."
Dứt lời, nhìn cô gái đang dãy dụa dưới thân, dáng vẻ miễn cưỡng, không tình nguyện, Bạc Dạ Bạch lạnh nhạt nói: "Trì Vi, cô chỉ cần nằm yên, không cần phải ham muốn mà còn gắng sức cự tuyệt."
Không cần ham muốn mà vẫn gắng sức cự tuyệt.
Trì Vi trừng to mắt, không thể hiểu được suy nghĩ vòng vo của hắn.
Vô lý, hắn làm sao có thể thấy được cô ham muốn mà vẫn cự tuyệt. Rõ ràng, cô đang toàn tâm toàn ý muốn cự tuyệt hắn!
Nhìn thấy người đàn ông này mất đi cả kiên nhẫn, chậm rãi đưa tay xuống dưới chân cô tìm tòi, muốn cởi bỏ đi vật che chắn duy nhất đó.
"Bạc Dạ Bạch, anh định đối xử bạo ngược như vậy với ta sao?!"
Có lẽ, Trì Vi không chịu đựng được nữa, giận dữ và xấu hổ trừng mắt với Bạc Dạ Bạch, lời nói phát ra trầm xuống.
Trong nháy mắt, một lần nữa Bạc Dạ Bạch dừng lại, ánh mắt thâm sâu nhìn Trì Vi.
Trôi qua vài giây, hắn mới nhàn nhạt hỏi: "Cô cho rằng... Ta là đang Bạo ngược cô."
"Lẽ nào ta nói sai."
Trì Vi nghĩ ngợi một hồi, đáp trong khi thân thể không ngừng run rẩy.
Cũng trong lúc này, cảm giác bị ức hiếp, cô tiếp tục lên án đàn ông: "Đêm đính hôn, tôi là bị kẻ xấu hãm hại, bỏ thuốc, anh ngẫu nhiên trở thành thuốc giải của tôi...Đúng, tôi không phủ nhận, là do tôi chủ động, anh hoàn toàn không sai! Nhưng, lúc này đây, tôi thực sự không hề muốn, anh hà tất phải nhất thiết ép buộc tôi..."
Chống cơ thể không thoải mái dậy, cô một mực bám đuôi đến đây, mục đích duy nhất chỉ là muốn giả bao dưỡng, ở cạnh hắn...Kết quả, trải qua khổ cực không nói, còn phải tự mình chịu ấm ức, thua thiệt, chuyện dày vò như vậy chưa từng phải chịu!
"Cô không muốn cùng ta làm..."
Đột nhiên, Bạc Dạ Bạch nhận ra sự thật này, mặc cho dục vọng vẫn còn nhưng chẳng thể hứng thú tiếp tục.
"Vâng, không muốn, ta không muốn!"
Trì Vi không ngần ngại thừa nhận, âm thanh phát ra đầy mạnh mẽ.
"Vậy sao,cô ở cạnh ta là có mục đích gì, cô muốn điều gì."
Bạc Dạ Bạch thuận miệng hỏi, ngữ khí vẫn rất bình tĩnh, chỉ là âm điệu có chút sắc lạnh.
Hẳn hắn đã nhìn ra, Trì Vi cũng không muốn giấu thêm: "Tôi ở cạnh anh, không phải vì chuyện như vậy! Anh cũng biết, tôi muốn làm chuyện này cùng vị hôn phu của mình, hà tất phải tìm kiếm phiền toái như vậy, việc gì phải bỏ gần cầu xa."
"Là tôi nhất thời quên mất, chuyện cũ... Cô còn có vị hôn phu của mình a!"
Tiếng thở dài thay câu mở lời, Bạc Dạ Bạch nhà nhà nói, tuy nhiên câu phát ra lại mang vẻ châm biếm: "Chỉ là, cô thật là không giống nữ nhân bình thường. Dù đã có vị hôn phu trong lòng, đêm hôm khuya khoắt, vẫn theo người đàn ông lạ về nhà, lại đến trước cửa phòng hắn mà gõ cửa..."
Dứt lời, hắn hờ hững liếc nhìn tấm ngực trần trắng như tuyết: "Còn ở cả phòng hắn, khoác áo sơ mi của hắn, đồ lót bên trong đều cởi bỏ..."
"Đây là điều không lường trước, áo quần của tôi đều bị ướt, bất đắc dĩ mới mượn đồ của anh!"
Nghe những lời anh ta nói, thật giọng như cô đang ra sức câu dẫn, ve vãn, Trì Vi nhất thời tức giận, không cam lòng trút giận một câu.
"Vì thế cho nên, cô nói muốn ở cạnh ta, cũng chỉ là nhất thời hứng thú muốn vậy."
Lúc này, Bạc Dạ Bạch tâm tình chẳng chút hứng thú, có thể là vì cô không muốn tiếp tục, cũng có thể là vì mục đích của cô không đơn thuần.
Cả người hắn tỏa ra hơi lạnh như băng tuyết, khiến kẻ khác nhìn vào đều phải khiếp sợ.
"Không phải ta nhất thời hứng thú, có lẽ anh đã hiểu được mục đích của ta! Ta nói ở cạnh anh, chẳng qua chỉ là vì muốn có một thân phận... ta không cần anh làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần anh chịu thừa nhận ta trên danh nghĩa, ta đang bên cạnh anh, anh có hiểu không."