Đang suy nghĩ vẩn vơ, Trì Vi nghe người đàn ông này hạ xuống một câu lạnh nhạt.
Ngay sau đó, thứ thuốc hạ sốt đắng ngắt ấm ấm được cho vào miệng.
Thứ nước này không khỏi khiến Trì Vi thấy kinh sợ, lập tức nôn ra một ít, khuôn mặt nhăn nhó co rúm lại, nghiêng đầu sang một bên, cựa quậy không muốn uống: "Thật là khổ a..."
"Không được phép nôn ra, nhanh nuốt xuống."
Người đàn ông này nghiêm nghị nói, thanh âm lành lạnh đến kinh người.
Trong lúc này, đối mặt với sự nghiêm khắc của hắn, Trì Vi không khỏi cảm thấy oan ức, theo bản năng vòng tay qua eo người đàn ông, nhỏ nhẹ nói: "Hoắc đại ca, thật sự rất khó nuốt! Ta không muốn uống..."
Trong nháy mắt, không khí xung quanh bỗng im bặt, nhiệt độ giảm xuống không khỏi khiến người ta lạnh sống lưng.
Bạc Dạ Bạch nhìn người con gái đang chui vào ngực mình, như mèo con làm nũng chủ nhân, đôi mắt nhàn nhạt phủ sương: "Cô gọi ta là gì."
Cô gái vẫn chẳng hề biết rằng bản thân đang nhận nhầm người, đầu vẫn không ngừng ở trong ngực người đàn ông cọ cọ: "Hoắc đại ca... Tôi biết mà...Anh ngoài mặt thì bảo không để ý tới tôi... Nhưng kỳ thực ở trong lòng thì vẫn không ngừng quan tâm ta..."
Cô biết rằng sáu năm qua, Hoắc Đình Thâm đối với mình không phải là tình cảm nam nữ, nhưng chí ít cũng đã có không ít nền tảng yêu mến.
"Hoắc đại ca... Đừng từ hôn...Có được không. Tôi không thể sống mà không có anh..."
Nghe cô không ngừng tự lẩm bẩm trong mộng mị, Bạc Dạ Bạch vẻ mặt vẫn điềm tĩnh không đổi, chỉ là bỗng dưng muốn đẩy cô khỏi người.
Chén thuốc một lần nữa được đưa đến sát môi cô, giọng nói lạnh lùng lại vang lên: "Há miệng, uống đi."
"Đừng, rất khó uống! Hoắc đại ca..."
Trì Vi vẫn hồ đồ, không nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai, đinh ninh cho rằng đây chính là Hoắc Đình Thâm!
Ngay sau đó, Bạc Dạ Bạch không chút thương tiếc nào, dùng tay bóp lấy cằm cô, buộc Trì Vi phải mở miệng.
"A...Đau quá! Hoắc đại ca, tôi đau..."
Hàm dưới bị giữ lấy, nhất thời cảm thấy đau đớn, Trì Vi cong môi, cố gắng né tránh.
Ngưng cô còn chưa kịp tránh, liền có một ngụm thuốc bị anh ta đổ vào miệng.
" Khặc khục..."
Khoang miệng Trì Vi tràn ngập vị đắng, cổ họng bị sặc, như muốn nôn ra hết.