Không rõ là anh ta đã lấy nó ở đâu, dĩ nhiên đó là một ống kim tiêm dài nhỏ, hiện ra chút ánh sáng yếu ớt!
So với phản ứng kịch liệt của Trì Vi, Bạc Dạ Bạch vẻ mặt vẫn bình tĩnh, lấy lọ thuốc trên khay và vặn ra: " Đại tiểu thư, cô bị sốt nghiêm trọng, uống thuốc chỉ có thể giảm bớt, còn thuốc tiêm mới trị khỏi hẳn."
" Đánh đánh đánh … Tiêm, không được! "
Trì Vi trừng mắt lên, nhìn mũi kim đang chọc vào lọ thuốc, ống tiêm đang dần đầy còn tim cô thì càng lúc đập càng nhanh.
Từ sau khi mười tuổi, cô chưa bao giờ đụng vào kim tiêm, ngay cả truyền dịch cũng rất ít!
" Đừng quậy, lại đây ngồi đi."
Bạc Dạ Bạch đang chuẩn bị mọi thứ, còn cô thì đang nói.
Tuy không phải là bác sĩ nhưng vì bị bệnh tim, sức khỏe thất thường … nên lâu dần, đối với các chứng bệnh thông thường, Bạc Dạ Bạch có thể tự mình chữa trị.
Nghe vậy Trì Vi không những không ngồi xuống mà còn lấy chăn che người lại, lăn tới một góc giường: " Muốn tiêm, anh tiêm đi, tôi không tiêm! "
Thấy vậy Bạc Dạ Bạch nhíu mày, dáng người thon dài ở trên cao nhìn xuống, nhẹ nhàng mở miệng:
" Đại tiểu thư, lại đây."
" Không, Bạc Dạ Bạch! Tôi không tiêm, tôi không cần tiêm …"
Trì Vi co lại thành một khúc, nhìn thấy ống kim tiêm trên tay anh ta, trong lòng cảm thấy kinh sợ.
" Đại tiểu thư, ngoan lại đây."
Bạc Dạ Bạch lạnh lùng hỏi ngược lại, bộ dạng như đang chịu đựng.
Ngay lập tức Trì Vi cảm thấy xấu hổ, cân nhắc bản thân không được khỏe mạnh, nếu cứ chống đối như vậy, cũng không có kết quả tốt!
Cuối cùng cô cắn môi, nỗ lực thay đổi ý kiến của anh ta: " Lão sư, tôi không tiêm có được không."
Dù cho Trì Vi có mềm mại,nhỏ nhẹ, Bạc Dạ Bạch vẫn không lay chuyển mà còn không thèm nhìn thẳng cô.
Tiếp theo hắn cúi người, giơ tay tìm, nắm lấy mắt cá chân đang lòi ra ngoài của Trì Vi.
"A! "
Trì Vi kinh ngạc thốt lên một cái, nhấc chân giãy dụa, đá văng sự trói buộc của Bạc Dạ Bạch.
Nhưng mà giãy dụa cũng phí công, anh ta đã lôi kéo cô từ phía góc giường đến bên dưới thân giường.
Sau đó, Bạc Dạ Bạch nhặt cây kim tiêm lên.
Nhìn tình cảnh này, Trì Vi hoảng sợ đến mức cố hết sức vặn vẹo, không chịu hợp tác: " Không tiêm, tôi không tiêm! Bạc Dạ Bạch, đồ khốn nạn, biến thái, cầm thú …"
Trì Vi vừa trốn vừa mắng, không có cách nào để tiêm, màu mắt của Bạc Dạ Bạch chìm xuống, mờ mịt sương mù.
" Không! Nếu cô không chịu tiêm, tôi sẽ không dừng lại …"
Trừng mắt tức giận nhìn người đàn ông, Trì Vi cố gắng mạnh mẽ nói chuyện.
" Ha, cô đang muốn uy hiếp tôi sao."
Bạc Dạ Bạch khẽ cười hỏi lại, hiện ra sự thâm hiểm không nói hết được.
Tự nhiên Trì Vi nín thở, yếu ớt nói: " Lão sư, không phải tôi uy hiếp anh, chẳng qua là cảm thấy …"
" Chẳng qua cảm thấy, bị sốt không nghiêm trọng, không cần tiêm, đúng không."
Không đợi Trì Vi nói xong, anh ta đã cắt ngang, giúp cô bổ sung cho hoàn chỉnh.
Lập tức Trì Vi gật gù, nhanh chóng thừa nhận: " Đúng, chính là như vậy! "
" Há, như vậy sao … Cũng tốt."
Bạc Dạ Bạch khẽ gật đầu, nói chuyện như rất đồng cảm.
Trì Vi ngẩn ra, cảm thấy thái độ của anh ta thật là quái dị.
Đúng như dự đoán, ngay sau đó Trì Vi ngơ ngác nhìn Bạc Dạ Bạch thả ống tiêm xuống rồi chậm rãi đứng dậy.
Sau đó, trong ánh mắt của Trì Vi, Bạc Dạ Bạch buông tay, cởi chiếc thắt lưng ra và nói: " Tôi nghĩ, đại tiểu thư bị sốt nặng, chắc không chịu được làm tình …"