Châu Chấn Kiệt trước mặt Viên Châu Hoa cùng với Khương Bạch Ngọc làm hành động thân mật, tuy nhiên đều là những hành động không vượt quá giới hạn.
Khương Bạch Ngọc đều nhìn ra hết, nam nhân trông có vẻ nghiêm túc thật ra rất tinh tế, đều biết cách làm cho cô thoải mái.
Trong lòng cô thầm nghĩ Viên Châu Hoa quả thực có mà không biết giữ, nam nhân như vậy khó tìm biết bao.
Sau vài ngày đi làm công ty liền tổ chức họp triển khai công việc sắp tới.
Khương Bạch Ngọc vốn không được tham dự cuộc họp cấp cao như thế này nhưng Châu Chấn Kiệt đã đặc cách cho cô tham gia.
Viên Châu Hoa đến phòng họp nhìn thấy Khương Bạch Nọc đang rót nước liền nhíu mày đi đến gây chuyện.
"Tại sao cô lại có mặt ở đây? Nhân viên tôm tép như cô không được phép đến phòng họp này cơ mà."
Khương Bạch Ngọc đối với việc gây sự vô cớ của Viên Châu Hoa chỉ mặc kệ cô ta.
Thấy mình nói chuyện mà đối phương làm lơ khiến tư trọng của Viên Châu Hoa bị tổn thương.
Cô ta kéo tay Khương Bạch Ngọc quát.
"Cô bị điếc à! Tôi đang hỏi cô đấy!"
Không ngờ kéo mạnh quá mà cà phê nóng trên tay tràn ra làm Khương Bạch Ngọc bị bỏng.
Đúng lúc này Châu Chấn Kiệt cùng mọi người đi tới nhìn thấy cảnh này.
Hắn vội đi đến nhìn tay của Khương Bạch Ngọc sau đó đưa cô vào phòng bếp ngay cạnh phòng họp để ngâm nước lạnh.
Viên Châu Hoa đen mặt vội chạy theo giải thích.
"Chấn Kiệt cái này em không cố ý..."
Châu Chấn Kiệt lạnh lùng nhìn cô ta nói.
"Ở chỗ làm mong cô không vì việc riêng mà trả thù tư."
Biết bản thân đuối lý Viên Châu Hoa chỉ đành dậm chân ấm ức đi ra ngoài.
Cũng may xử lý kịp thời mà tay của Khương Bạch Ngọc không bị làm sao, Châu Chấn Kiệt băng bó cho cô sau đó bước ra ngoài triển khai cuộc họp.
Khương Bạch Ngọc đi theo sau ngồi vào chỗ của mình.
Cô không thực sự chú tâm đ ến kế hoạch cho lắm, nghe cũng cái hiểu cái không.
Có điều ánh mắt lại không dời khỏi Châu Chấn Kiệt.
Nam nhân đứng trên bục phong thái tự tin trình bày kế hoạch sắp tới, sau đó lại nhìn vết thương được băng bó trên tay, trong thoáng chốc cô cảm thấy bản thân rung động nhè nhẹ.
Khương Bạch Ngọc vội lắc nhẹ đầu đá văng ý nghĩ kia ra khỏi đầu, làm sao một nam nhân thành đạt giàu có như Châu Chấn Kiệt có thể để mắt đến một kẻ xuất thân thấp kém như cô chứ.
Hắn đối với cô tốt như vậy cốt cũng chỉ muốn trả thù người yêu cũ mà thôi, cô không nên coi những hành động đó là thật tâm đối với cô.
Trong lúc Khương Bạch Ngọc đang suy nghĩ vẩn vơ, Châu Chấn Kiệt bên này nói.
"Trong chuyến công tác sắp tới sẽ có sự thay đổi mọi người có thể đọc trong tài liệu mà tôi đã đưa."
Viên Châu Hoa nghe vậy mở tài liệu ra nhìn sau đó kinh ngạc nắm lấy tờ giấy.
Thế này là sao chứ, vốn dĩ chuyến công tác đó là cô ta đi cùng Châu Chấn Kiệt, thế mà bây giờ đổi thành Khương Bạch Ngọc đi cùng.
Cô ta không chấp nhận chuyện này được, mấy hôm nay Châu Chấn Kiệt đều né tránh cô ta.
Viên Châu Hoa đang định lợi dụng lần đi công tác cùng nhau này để nối lại tình xưa với Châu Chấn Kiệt.
Giờ thì hay rồi, cô ta không được đi cùng thì chẳng có cơ hội trau dồi tình cảm nữa.
Viên Châu Hoa đóng tài liệu lại đứng lên phản đối.
"Tôi phản đối, cô Khương chỉ mới vào công ty vài ngày làm sao có đủ trình độ cùng kinh nghiệm để đi công tác được."
Châu Chấn Kiệt biết ngay Viên Châu Hoa sẽ phản đối chuyện này vì thế bình tĩnh đáp.
"Chuyện này đã được quyết định, cứ thế mà làm."
Nói xong hắn kết thúc cuộc họp, mọi người đảo mắt nhìn nhau đều hiểu ngầm đây là Châu tổng muốn chọc tức Viên tiểu thư mà.
Viên Châu Hoa nghe vậy chỉ đành tức tối bước ra khỏi phòng họp.
Khương Bạch Ngọc chờ đến khi chỉ còn mình và Châu Chấn Kiệt liền lên tiếng.
"Châu tổng Viên tiểu thư đúng đó, việc đi công tác này tôi quả thực không có kinh nghiệm gì chỉ sợ đi sẽ làm vướng tay chân anh mà thôi.
Hay là để người khác thay thế..."
"Cô yên tâm đi không khó lắm đâu.
Có tôi ở đây rồi, mọi chuyện cứ để tôi giải quyết."
Châu Chấn Kiệt đã nói như vậy Khương Bạch Ngọc không tiện từ chối chỉ đành gật đầu đồng ý.
Khương Bạch Ngọc trở về nhà chuẩn bị quần áo, trong lòng thực ra cũng có phần phấn khởi.
Cô chưa từng rời khỏi thành phố này bao giờ, lần này coi như được đến nơi khác mở mang tầm mắt.
Ngày công tác cô đi cùng Châu Chấn Kiệt đến nơi để máy bay tư nhân của hắn.
Quả là người có tiền, sân bay tư nhân này rộng bằng một sân vận động.
Lúc này Khương Bạch Ngọc mới quay sang ra hỏi hắn.
"Chúng ta sẽ đi đâu vậy?"
Châu Chấn Kiệt đáp.
"A quốc."
Khương Bạch Ngọc ngạc nhiên, vậy là được một chuyến du lịch miễn phí hay sao! Quả nhiên là ở cùng người có tiền có khác.
Máy bay đã chuẩn bị sẵn sàng, lần đầu đi máy bay nên Khương Bạch Ngọc rất hồi hộp.
Cô đi theo sau hắn lên trên máy bay.
Bên trong máy bay tư nhân trang bị như một phòng khách sang trọng, tiếp viên hướng dẫn cho cô chỗ ngồi.
Khương Bạch Ngọc như một đứa trẻ nhìn ngắm khắp nơi.
Lúc này Châu Chấn Kiệt đi đến ngồi xuống đối diện cô, tiếp viên đi tới đưa cho bọn họ đồ uống.
Khương Bạch Ngọc từ chối nhìn sang đối diện thấy Châu Chấn Kiệt cầm một ly rượu vang sau đó mở máy tính tiếp tục làm việc.
Máy bay bắt đầu cất cánh, Khương Bạch Ngọc nắm chặt tay vịn nhìn ra cửa sổ, cảnh vật dần dần thay đổi biến thành bầu trời xanh thẳm.
Từ nơi này đến A quốc cũng phải mất ba tiếng, Khương Bạch Ngọc nhàm chán không biết phải làm gì nhìn xung quanh.
Châu Chấn Kiệt dù đang làm việc nhưng vẫn để ý Khương Bạch Ngọc, thấy cô nhàm chán liền nói với cô.
"Nếu cô chán có thể xem phim."
Nói rồi hắn kéo giá đỡ ra đưa cho cô máy tính bảng cùng tai nghe.
Khương Bạch Ngọc cảm ơn bật máy tính bảng coi có phim nào hay.
Cô xem được vài phút đã buồn ngủ mà thiếp đi.
Lúc Khương Bạch Ngọc đang mơ màng thì một tiếng động vang lên làm cô bừng mở mắt, chỉ thấy xung quanh trở nên tối hơn ban nãy, máy bay cũng không ngừng rung lắc.
Châu Chấn Kiệt đã đóng máy tính nhìn ra hướng cửa sổ, Khương Bạch Ngọc có phần hoảng hốt hỏi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Chúng ta đang đi qua vùng có bão, cô yên tâm đi bão không to lắm đâu."
"À...tôi không sao đâu."
Khương Bạch Ngọc nghe có bão mặt trắng bệch, ai mà ngờ lần đầu tiên đi máy bay của cô lại gặp phải bão chứ.
Cô cố giả bộ bình tĩnh đáp lại hắn rồi ngồi nhắm mắt, ai mà ngờ máy bay đột ngột hạ độ cao làm cô càng thêm hoảng sợ bấu chặt lấy tay vịn của ghế.
Châu Chấn Kiệt quay đầu nhìn thấy ngón tay của cô bấu vào vịn đến trắng bệch dường như hiểu được trong lòng Khương Bạch Ngọc đang sợ hãi.
Cô chỉ tỏ ra mình ổn mà thôi, có lẽ không muốn để người khác phải lo lắng cho mình.
Châu Chân Kiệt liền vươn tay ra nắm lấy tay cô, muốn dùng hành động này để trấn an Khương Bạch Ngọc.
Dường như đang chết đuối lại nắm được cọng rơm cứu mạng, Khương Bạch Ngọc nắm chặt tay của Châu Chấn Kiệt, bàn tay cô vid sợ mà mồ hôi chảy ra.
Châu Chấn Kiệt cũng không ngại bẩn mà nắm chặt lấy bàn tay ướt mồ hôi đó, ngón tay xoa xoa lòng bàn tay của cô.
Hành động nhỏ này làm Khương Bạch Ngọc an tâm hơn, cô mở hé mắt nhìn chỉ nghe thấy chất giọng trầm ấm của nam nhân vang lên.
"Mọi chuyện sẽ qua nhanh thôi."
Nhiệt độ ấm áp từ bàn tay nam nhân truyền qua tay mình, Khương Bạch Ngọc bỗng cảm thấy máu trong người nóng lên, cô liếc mắt nhìn sang bên khác.
Dường như trong khoảnh khắc ấy cô đã quên đi sợ hãi, thay vào đó là một thứ tình cảm không tên đang dần xâm lấn đầu óc cô.
Khương Bạch Ngọc có chút hoảng hốt, cô tự nhủ thầm với lòng không nên thích một người như vậy, hắn quá xa so với tầm với của cô.
Hắn là người ở trên đỉnh kim tự tháp còn cô chỉ là kẻ ở dưới đáy, chẳng thể nào đến được với nhau đâu.
Cứ như vậy Khương Bạch Ngọc vì chuyện này mà quên đi cơn sợ hãi, đến khi cơn bão kết thúc cô cũng không nhận ra.
Hai tay bọn họ vẫn nắm chặt lấy nhau, mà Châu Chấn Kiệt đối với chuyện này cũng không hề kinh ngạc.
Đến khi máy bay hạ cánh hắn buông tay Khương Bạch Ngọc ra.
"Chúng ta xuống chứ?"
"Ừm anh xuống trước đi."
Khương Bạch Ngọc nói sau đó nhìn về phía tay được nắm lấy kia thở dài một hơi..