Châu Chấn Kiệt cầm chiếc nhẫn kim cương thiết kế tinh xảo trên tay mình sau đó nhìn xuống thành phố Paris hoa lệ phía dưới.
Trợ lý đằng sau đang báo cáo cho hắn về tiến độ của bữa tiệc.
Khi nghe đến tên hoa để bàn Châu Chấn Kiệt liền nói.
"Bỏ hoa hồng đi thay bằng hoa tử đằng cùng hoa lan."
Viên Châu Hoa cực kỳ không thích mùi hoa hồng, cô chỉ thích mùi nhẹ nhàng như hoa lan Tam Bảo Sắc hoặc tử đằng.
Trợ lý nghe vậy liền nhanh chóng ghi chép vào trong sổ của mình, sau đó liên lạc với bên tổ chức sự kiện.
Lúc này điện thoại trên bàn rung lên, Châu Chấn Kiệt nhìn xuống màn hình, là bạn thân Trình Bác Văn của hắn gọi đến.
Trình Bác Văn này là bạn của hắn từ thời đại học, khi ấy cả hai đều là thanh niên trẻ tuổi nông nổi đều có suy nghĩ phản nghịch.
Bọn họ lập thành ban nhạc lấy tên The Sunset với ước mơ trở thành ca sĩ.
Nhưng đời không như mơ, cha của Châu Chấn Kiệt bị bệnh khiến hắn phải trở về tiếp quản tập đoàn.
Cả hai từ đó gác lại giấc mơ của mình, mà Châu Chấn Kiệt trong một thời gian ngắn đã thay đổi.
Từ một thanh niên trẻ nhiệt huyết, qua những năm tháng trên thương trường đã mài dũa hắn trở thành một kẻ nghiêm cẩn, lạnh lùng, trong đầu chỉ có công việc cùng những kế hoạch định sẵn.
Anh em tốt của hắn Trình Bác Văn hiện tại đang làm chủ một công ty giải trí.
Có thể nói là hoàn thành một nửa đam mê, thỉnh thoảng còn tự ra tay sáng tác nhạc cho nghệ sĩ của công ty hát.
Cả hai vẫn giữ mối quan hệ thân thiết, Trình Bác Văn không hề như những kẻ xung quanh hắn chỉ biết nịnh nọt hoặc đố kị.
Người anh em này đối xử với hắn rất bình đẳng, cũng không sợ đắc tội ông chủ lớn là hắn.
Ở giữa những kẻ giả dối, hai người Viên Châu Hoa cùng Trình Bác Văn như ánh sáng cứu rỗi hắn, giúp hắn không trở thành một kẻ vô cảm.
Ít nhất hắn có thể thoải mái cùng bọn họ trò chuyện mà không phải đề phòng điều gì.
Trình Bác Văn thấy hắn nghe máy ngay lập tức hào hứng lên tiếng.
"Nghe bảo cậu sẽ cầu hôn Châu Viên Hoa hả?."
"Tin tức của cậu nhanh thật đấy."
Trình Bác Văn bên kia bật cười lớn giả bộ chất vấn.
"Cậu cho tôi là ai hả, chuyện trọng đại này sao lại không nói với tôi một câu?"
Chân Chấn Kiệt đi đến ghế ngồi xuống đáp lại.
"Tôi định nói với cậu sớm nhưng bận bịu nhiều thứ quá."
"Aizz thôi bỏ qua cho cậu đấy.
Mà Viên Châu Hoa cô ấy có biết việc này không?"
"Tôi giữ bí mật với cô ấy, đây là một bất ngờ."
Dừng lại đôi chút sau đó Chân Chấn Kiệt ngả người ra ghế hỏi.
"Nhưng mà cậu thấy tôi có nóng vội quá không? Hay là tôi nên chờ thêm một thời gian nữa?"
Trình Bác Văn không ngờ người bạn mình trên thươmg trường là con sói già không sợ chết, ấy vậy mà trên tình trường lại nhát gan như con thỏ nhỏ vậy.
Anh ta phất tay đáp.
"Cậu cùng cô ấy bên nhau tám năm rồi đó, như người khác là có con luôn rồi.
Thời điểm này cầu hôn là quá hợp lý."
Nghe Trình Bác Văn khuyên nhủ Châu Chấn Kiệt cũng cảm thấy bản thân quá sợ bóng sợ gió rồi.
Hai người cùng nhau nói chuyện thêm một lúc, Châu Chấn Kiệt nhìn lên đồng hồ treo tường thấy đã muộn bèn nói.
"Ồ đã gần mười một giờ rồi sao, thôi không làm phiền cậu nữa vậy."
"Bạn bè phiền cái gì, nếu có gì cần thì cứ nhắn tin tôi, sáng tác hát hò quay video đều có hết, là bạn thân tôi sẽ tăng thêm cho cậu nửa giá so với mặt bằng thị trường."
Châu Chấn Kiệt hiếm khi nhếch lên khóe miệng cười, hắn lắc đầu với cái tính cách hay đùa giỡn này của Trình Bác Văn, nhưng nhờ vậy mà tinh thần cũng bớt căng thẳng hơn.
"Thôi khỏi, cái đó để dành cho người khác đi tôi từ chối nhận."
Nói thêm dăm ba câu Trình Bác Văn liền cúp máy, vừa cúp máy khuôn mặt đang tươi cười của anh ta ngay lập tức đổi thành cười lạnh.
Anh ta nhìn bản thân trong gương một hồi sau đó đi ra ngoài phòng ngủ của mình.
Trình Bác Văn tiến đến chiếc giường rộng lớn giữa phòng, trên giường một nữ nhân xinh đẹp diễm lệ có mái tóc quăn dài đang nhắm mắt nhưng cô không hề ngủ.
Anh ta vừa lại gần cô gái liền mở mắt nhìn về phía anh ta.
Nữ nhân mở miệng ngữ điệu nhẹ nhàng ngọt ngào hỏi.
"Là ai gọi vậy?"
Trình Bác Văn cười nhạt trong lòng, ngoài mặt lại vuốt v e cơ thể nữ nhân đáp.
"Chỉ là mấy tên đồng nghiệp vớ vẩn thôi em không cần quan tâm đâu, cái em nên quan tâm là chuyện chúng ta mới phải."
Nữ nhân híp mắt, cô ta gác đôi chân dài lên vai của Trình Bác Văn giọng điệu mềm nhũn.
"Anh còn biết quan tâm em cơ à, tưởng rằng anh như tên bạn thân kia là một kẻ đầu gỗ chỉ biết mỗi công việc thôi chứ."
"Anh làm sao lại như tên đó được, mỹ nhân quyến rũ thế này mà còn từ chối chỉ có mình hắn ta thôi."
Nghe những lời nói mật ngọt từ nam nhân khiến cho nữ nhân cười không khép được miệng.
Người ta thường nói phụ nữ yêu bằng tai cũng chẳng sai, chỉ cần một chút ngon ngọt là bọn họ liền đầu hàng.
Trình Bác Văn lúc này cúi đầu hôn cô ta, hai người môi lưỡi quấn quýt giao triền, mà phía đằng xa trong căn phòng ánh lên một chấm màu đỏ.
Một chiếc camera giấu kín đang quay lại toàn bộ hình ảnh đầy nhục d*c của hai người..