Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết

Chương 51



Ban ngày tuyên…… tuyên cái gì cơ?

Giang Tùy Chu bị câu nói của Hoắc Vô Cữu làm cho bối rối, sửng sốt nửa ngày thì mới phản ứng lại được rằng Hoắc Vô Cữu đang nói tới chuyện gì.

Y lập tức cười ra tiếng, buột miệng thốt ra: “Không phải như ngươi nghĩ đâu.”

Hoắc Vô Cữu nghe vậy sửng sốt, hỏi: “Cái gì?”

Giang Tùy Chu đưa trà đến bên môi rồi dừng một chút, tiếp đó nâng mắt nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.

Quan hệ giữa y cùng hai người thiếp thất kia, kể cả Mạnh Tiềm Sơn cũng không biết, toàn bộ trên dưới vương phủ, chỉ có mỗi ba đương sự bọn họ biết.

Lý trí nói cho Giang Tùy Chu là quan hệ giữa y cùng hai người kia nên càng ít người biết thì càng tốt, huống chi, tuy y đã nói rõ đầu đuôi với Hoắc Vô Cữu, những việc này cũng không cần thiết phải nói cho hắn biết, nói ra ngược lại chỉ thêm phiền toái.

Nhưng mà……

Bị cặp mắt đen sáng long lanh kia nhìn, Giang Tùy Chu liền cảm thấy dường như lý trí của mình bị chết máy rồi.

“Hai người bọn họ, chẳng qua chỉ là phụ tá mà bản vương nuôi ở trong phủ thôi.” Y nói.

Lời đã nói ra khỏi miệng, Giang Tùy Chu mới ý thức được bản thân mình vừa nói với Hoắc Vô Cữu cái gì. Y lập tức có chút hối hận, chỉ cảm thấy vừa rồi chỉ vì đầu óc mình bị nóng lên cho nên mới có thể nói ra như vậy.

Nhưng lời nói đã ra khỏi miệng, cũng không còn cách nào thu hồi lại được nữa. Y đành phải an ủi chính mình rằng, thôi kệ đi.

Dù sao hiện giờ Hoắc Vô Cữu và y đều là châu chấu trên cùng một sợi dây, y và Hậu Chủ là quan hệ thế nào, Hoắc Vô Cữu cũng đã rõ ràng từ lâu. Cho hắn biết thêm một hai việc, cũng không có trở ngại gì.

Nghĩ như vậy, y nói tiếp: “Bản vương giả đoạn tụ, chỉ để che giấu tai mắt người ta, để Hoàng Thượng thả lỏng cảnh giác với bản vương. Mà hai người này, cũng lấy danh thiếp thất để nuôi ở trong phủ. Hôm qua bản vương gọi Cố Trường Quân tới, chính là để bàn bạc việc của Bàng Thiệu với hắn.”

Nói xong lời này, Giang Tùy Chu không khỏi gợi khóe môi lên, y ngồi ngay ngắn ở chỗ cũ, chờ phản ứng của Hoắc Vô Cữu.

Chắc hẳn Hoắc Vô Cữu đã bị thành ý của y làm cho cảm động rồi đúng không? Dù sao chuyện này đối với y mà nói thì chính là một bí mật cực lớn, ngay cả chuyện như vậy mà y cũng đã nói cho Hoắc Vô Cữu biết, thế nên chắc chắn hắn cũng có thể thấy được đôi chút sự chân thành hợp tác của mình rồi.

Nhưng mà, y đợi một hồi lâu, vẫn chưa thấy Hoắc Vô Cữu nói chuyện.

Giang Tùy Chu không khỏi giương mắt nhìn về phía hắn.

Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu cầm lấy chiếc đũa, cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

“Ngươi……” Giang Tùy Chu mặt đầy khó hiểu.

Hoắc Vô Cữu nâng mắt liếc nhìn y, sau đó lại hạ mắt xuống, nhàn nhạt ừm một tiếng.

“Đã biết.” Hắn nói.

“Nhưng mà, việc này chẳng liên quan gì tới ta.”

Không hổ là Hoắc Vô Cữu.

Giang Tùy Chu căm giận mà cắn chặt răng, cũng cầm đũa lên theo, tiếp tục ăn cơm.

Nhưng y không thấy được, người trước mặt cúi đầu, rõ ràng không phải đang nghiêm túc ăn cơm, mà là đang cố gắng giấu đi khóe miệng đang giương cao của hắn.

——

Có mục tiêu rõ ràng, Giang Tùy Chu hành động dễ dàng hơn nhiều.

Đệ tử kia của Tề Mân tên là Triệu Đôn Đình, hiện giờ nhậm chức Lại Bộ, tuy nhiên không phải quan lớn, vừa béo vừa vô tích sự. Trong phủ hắn ta không đề phòng nghiêm ngặt như trong phủ Bàng Thiệu, thủ hạ của Từ Độ rất dễ dàng núp bên ngoài phủ hắn ta, tra xét được rõ ràng hướng đi mỗi ngày của hắn ta.

Quả nhiên, thời gian hắn ta ra ngoài làm việc hoàn toàn ăn khớp với thời gian mỗi lần Bàng Thiệu đi gặp mặt tên triều thần không tra được thân phận kia.

Quả thật là hắn ta.

Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy người này trốn quá kỹ, kiếp trước đến tận khi tất cả đương sự đều đã chết, hắn ta vẫn chưa bại lộ thân phận, không ai tra ra hắn ta là vây cánh của Bàng Thiệu.

Có thể thấy được tuy người này làm quan không lớn, nhưng thủ đoạn lại rất là lợi hại.

Giang Tùy Chu vẫn để Từ Độ âm thầm theo sát hướng đi của hắn ta như cũ, không chỉ muốn tra ra bao lâu thì hắn ta đi gặp Bàng Thiệu, mà còn muốn tra xem hắn ta còn đi gặp người khác hay không.

Ngược lại, hắn ta lui tới với Tề Mân khá nhiều.

Ghi chép trên sách sử về người này ít ỏi chẳng có mấy, hơn phân nửa đều là quay chung quanh Tề Mân để nói.

Hắn ta là môn sinh của Tề Mân. Nhưng Tề Mân này thì cực kì chính trực, mặc dù là người quen của mình, cũng sẽ không che chở chiếu cố gì ở trên triều đình. Bởi vậy tuy ông ta có học trò khắp thiên hạ, nhưng lại không có thế lớn bằng Bàng Thiệu, càng không có bè đảng gì cả.



Nhưng Triệu Đôn Đình này lại cực kỳ thân thiết với ông ta.

Mặc dù hắn ta vào triều đã mười năm, Tề Mân cũng chưa từng săn sóc hắn ta một lần nào, hắn ta lại càng không có chống lưng, phẩm cấp cực thấp, nhưng vẫn đối đãi với Tề Mân cứ như phụng dưỡng phụ thân ruột thịt vậy, thậm chí sau khi Tề Mân thông đồng với địch, hắn ta còn dâng thư khẩn cầu Hậu Chủ giữ cho Tề Mân toàn thây.

Cũng chính là vì nguyên nhân như thế, tuy chức quan hắn ta không cao, nhưng ở trong triều lại là người rất tài đức sáng suốt.

Giang Nam từ khi vào xuân thì bắt đầu mưa nhiều, tựa hồ từ trước đến nay, mỗi khi trời mưa Tề Mân liền trở bệnh đau khớp xương, vì vậy mà Triệu Đôn Đình đã đi đưa dược liệu cho Tề Mân từ rất sớm.

Dược liệu kia đã được tử sĩ thủ hạ của Giang Tùy Chu kiểm tra, thật sự là dược liệu bình thường, không có đồ vật nào trộn lẫn bên trong.

Sau khi đưa dược đến, Triệu Đôn Đình còn thường xuyên đến thăm Tề Mân. Có điều, cả nhà Tề Mân cũng đã tập mãi thành thói quen với việc này, đặc biệt là phu nhân Tề Mân, đối đãi với Triệu Đôn Đình vô cùng rất thân cận.

Giang Tùy Chu lẳng lặng chờ đợi.

Quả nhiên, thời gian chưa bao lâu, Từ Độ đã đưa tới cho y mấy phong thư tín có đóng dấu.

Đó là thứ Triệu Đôn Đình lấy về từ chỗ Bàng Thiệu, đặt ở trong thư phòng, được tử sĩ thủ hạ của Giang Tùy Chu mô phỏng một bản rồi đưa về đây.

Chỉ nhìn một cách đơn giản nội dung của mấy phong thư kia, đều là do Bắc Lương gửi tới, viết cho mật thám. Trên thư hỏi kỹ các loại tin tức trong triều Nam Cảnh. Mà phong thư cuối cùng lại là một phong thư chỉ viết một nửa, chỉ nhìn sơ chữ viết trên thư, bất ngờ chính là chữ của Tề Mân.

Là thư bọn họ giả mạo Bắc Lương cùng với thư hồi âm của Tề Mân.

Mấy phong thư mật kia làm giả mà lại giống thật vô cùng, thậm chí chỗ ký tên còn được đóng dấu. Giang Tùy Chu lật qua lật lại thư nhìn qua một lần, tiếp đó chậm rãi thu vào sắc mặt nghiêm nghị.

Từ Độ quan sát thần sắc của y, hỏi: “Vương gia, có cần thuộc hạ phái người trộm bản gốc về không?”

Giang Tùy Chu trầm ngâm một lát, lắc lắc đầu.

“Thư tín mất rồi, lần vu oan này bọn họ chắc chắn sẽ không thành công, nhưng mà, tiếp theo thì sao?”

Nói rồi, y nhìn về phía Từ Độ.

“Hiện giờ chúng ta biết người làm việc này chính là Triệu Đôn Đình, nhưng nếu Triệu Đôn Đình làm mất thư tín, Bàng Thiệu nhất định sẽ biết được. Vả lại, không nói tới việc có lẽ Bàng Thiệu sẽ tra được chúng ta, chỉ nói rằng nếu gã không dùng Triệu Đôn Đình nữa mà đổi thành những người khác làm tiếp một lần nữa, vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Từ Độ chậm rãi gật đầu.

“Vương gia nói rất phải. Chúng ta tra được Triệu Đôn Đình còn dễ, nhưng nếu Bàng Thiệu cảnh giác, chúng ta chỉ đề phòng được lúc này, lại khó đề phòng được lần tiếp theo, như vậy Tề đại nhân vẫn sẽ nguy hiểm như cũ.”

Giang Tùy Chu ừ một tiếng, cầm lá thư kia trầm ngâm.

“Nhưng mà, nếu không ngăn cản, chưa đầy hai ngày, Triệu Đôn Đình sẽ đem chứng cứ vu oan này gài vào trong phủ của Tề đại nhân.” Từ Độ nói. “Đến lúc đó, triều đình tra xét, Tề đại nhân liền hết đường chối cãi.”

Giang Tùy Chu gật đầu.

“Cho nên…… Bản vương đang suy nghĩ, làm sao có thể đẹp cả đôi đường.” Y nói.

Từ Độ suy nghĩ lời y nói, bỗng nhiên sửng sốt.

“Vương gia là nói……” Hắn ta chần chừ mở miệng.

Giang Tùy Chu gật gật đầu.

“Chỉ có thể mạo hiểm.” Y nói.

——

Ngày hôm đó, y bàn bạc cùng Từ Độ tới tận trưa, sau khi bàn bạc xong xuôi liền cất thật kĩ chứng cứ cùng thư tín lại cho ổn thỏa rồi tiễn Từ Độ ra cửa.

Vừa đi ra khỏi chỗ của y, Từ Độ kỳ quái mà “ơ” một tiếng.

“Sao vậy?” Giang Tùy Chu hỏi.

Từ Độ nhìn khắp nơi xung quanh.

“Sao không thấy Trường Quân nhỉ?” Hắn ta nói.

Giang Tùy Chu khó hiểu: “Cố Trường Quân ở chỗ này sao?”

Từ Độ gật đầu. Lúc này bọn họ đang ở ngoài cửa, xung quanh đều là nha hoàn hạ nhân, hắn ta vừa mở miệng thì xưng hô đã thay đổi.

“Hồi bẩm Vương gia, sáng nay Trường Quân và thiếp thân cùng nhau tới đây, thiếp thân nói muốn một mình đến gặp Vương gia, hắn liền náo loạn cáu kỉnh, kiên quyết nói muốn ở ngoài cửa chờ.”

Giang Tùy Chu nghe được lời này, nhất thời có chút cạn ngôn đối với diễn xuất tinh ranh này của Cố Trường Quân.

Có điều, nói vậy cũng là do hắn ta cầm kịch bản trạch đấu này quá chắc, trên dưới trong phủ đều biết hắn ta là tên cậy sủng mà kiêu, tiểu tổ tông rất biết gây ầm ĩ, cho nên cũng chưa từng có người hoài nghi thân phận thiếp thất của hai người bọn họ.



Cũng sẽ càng không hoài nghi thân phận đoạn tụ của Giang Tùy Chu.

Giang Tùy Chu nhìn một vòng khắp mọi nơi, không thấy một bóng người, liền nói: “Chắc là đi về trước rồi, đừng để ý tới hắn, ngươi cứ đi đi.”

Đúng vào lúc này, Mạnh Tiềm Sơn vội vã chạy tới.

“Vương gia!” Hắn ta vội la lên. “Ngài có cần đến phòng Hoắc phu nhân xem không?”

Giang Tùy Chu nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Y hỏi.

Chỉ thấy mặt Mạnh Tiềm Sơn tràn đầy nôn nóng.

“Việc này…… Mới vừa rồi Cố phu nhân kiên quyết muốn tới phòng Hoắc phu nhân để xem hắn, nô tài không ngăn nổi, cho nên……”

Hắn ta lắp bắp.

“Cho nên, Cố phu nhân đã ngồi trong phòng Hoắc phu nhân lâu lắm rồi.”

——

Sắc mặt Ngụy Giai xanh mét, hắn ta đứng như cột cờ ở bên cạnh lò dược, gắt gao nhìn chằm chằm ngọn lửa trên lò nhỏ, hận không thể nhìn tới nỗi chọc thủng luôn một lỗ trên cái lò bằng đất kia.

Ở phía sau hắn ta, một công tử diện hồng y xinh đẹp nghiêng người dựa trên trường kỷ, trong tay cầm một chén trà nhỏ.

Là Cố Trường Quân.

Thật sự là mặt trời hôm nay rất đẹp, mới sáng sớm mà đã chiếu ánh nắng gay gắt. Hắn ta đang ở trong viện chờ Từ Độ, chờ mãi chờ mãi vẫn chưa thấy hắn ra, thì liền biết hẳn là hắn có chuyện bàn bạc cùng chủ thượng.

Vậy chắc phải chờ lâu lắm đây. Cố Trường Quân vừa không muốn phơi nắng ở trong viện, lại chê cái ghế dựa Mạnh Tiềm Sơn mang ra không thoải mái, ngẫm lại lúc này trở về thì không phù hợp với thân phận yêu tinh của mình lắm, vì thế liền dứt khoát trốn đến phòng của Hoắc Vô Cữu.

Trong phòng náo nhiệt cực kỳ, trừ những hạ nhân không lên tiếng, bao gồm hắn ta thì có tổng cộng bốn người.

Nhưng mà, Hoắc Vô Cữu từ trước đến nay không thèm phản ứng hắn ta, lúc này đang nằm trên giường, không nói một lời. Hai người khác là đại phu mới vào phủ, lúc ấy vì để dễ dàng dò xét bản lĩnh của những đại phu tới từ nhiều nơi hơn, hắn ta đã đục nước béo cò dọa cho bọn họ thấy sợ mà lui, đặc biệt bày ra bộ dáng xảo quyệt, cho nên lúc hai người này vào phủ, cũng đã ăn không ít đau khổ từ hắn rồi.

Bởi vậy, ban nãy khi hắn ta vừa tiến vào, hai người này liền ngoan ngoãn hành lễ với hắn ta, rồi lại giống như không có một người là hắn ta ở đây vậy, ai làm việc nấy.

Nhưng mà, Cố Trường Quân cũng không có hứng thú gì với bọn họ. Đại phu ấy mà, chẳng qua chỉ là dùng dược xem bệnh, hắn ta không có hứng thú với chân Hoắc Vô Cữu, càng lười biết bọn họ chữa bệnh cho Hoắc Vô Cữu, rồi sẽ trị được kết quả ra sao.

Cố Trường Quân chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Hắn ta bưng trà, nhìn tới nhìn lui khắp nơi, cuối cùng vẫn đặt ánh mắt lên trên người Hoắc Vô Cữu.

Hắn ta nhớ tới lần trước, khi Hoắc Vô Cữu nhìn về phía hắn ta, trong đôi mắt đen bình tĩnh kia có ẩn giấu sát ý.

Từ trước đến nay Cố Trường Quân không hề sợ chết, ngược lại thì cảm thấy rất hứng thú đối với thâm ý sâu xa đằng sau việc này.

Nếu Hoắc Vô Cữu phiền ghét hắn ta, hẳn sẽ không nên có cảm xúc kịch liệt như vậy, nhưng nếu nói là ghen, vậy người này ăn dấm cũng dữ quá rồi đó?

Lần trước Giang Tùy Chu ở đây, Cố Trường Quân không kịp nhìn kỹ, chỉ cảm thấy đáng tiếc, chỉ là ở lại nơi này một lúc, ngược lại đã cho hắn ta một cơ hội tốt để giết thời gian.

Nghĩ như vậy, Cố Trường Quân buông chén trà, thiên kiều bá mị(*) mà cười.

(*) Thiên kiều bá mị: xinh đẹp tuyệt trần.

“Gian phòng này thật sự rất sáng sủa, còn rộng rãi hơn nhà chính của ta vài phần.” Nói rồi, hắn ta nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, cười nói.

“Nhưng mà Hoắc phu nhân mới chỉ đến vương phủ được một thời gian mà đã được Vương gia ân sủng như vậy, thật sự là làm cho ca ca đỏ mắt đó nha.”

Hoắc Vô Cữu thản nhiên nâng mắt, nhìn hắn ta một cái, trong mắt không có chút dao động nào, lạnh nhạt như một vùng nước lặng.

Ngược lại là Ngụy Giai đứng trong một góc đã tức giận đến nỗi hốc mắt đỏ bừng, tay bắt đầu phát run.

Khinh người quá đáng! Sao có thể xem tướng quân của bọn họ thành phu nhân hậu trạch mà đối đãi như vậy, quả thực là vô cùng nhục nhã!

Đúng vào lúc này, hắn ta nghe thấy thanh âm nhẹ nhàng của tướng quân bọn họ.

“Người mới thay người cũ mà thôi.”

Vừa nhẹ nhàng vừa điềm tĩnh, không nghe ra là đang nói giỡn chút nào.

Hai mắt Ngụy Giai trợn tròn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.