"Nhan Nhan, nghe nói cậu phải đi Pháp để quay phim với Bạch Khuynh, hình như là khoảng bảy ngày, thật hâm mộ cậu mà."
"Đúng vậy, nước Pháp, Paris đó, tới lúc nào thì mình mới được làm trợ lý cho một ảnh hậu chứ, ngoài công việc ra thì còn có thể đi dạo khắp nơi."
Tô Nhan nghe mấy người đó nói, chỉ nhẹ giọng cười cười: "Tớ đi làm việc, chứ không phải đi du lịch."
"Khác gì đâu, ít nhất cậu còn có thể ra khỏi nước, còn được bao toàn bộ chi phí, đi đâu tìm chuyện tốt thế này chứ."
Tô Nhan cũng chỉ cười cười, dọn balo đeo lên vai xong thì cười nói với bọn họ: "Được rồi, tớ đi trước, nếu có thời gian có thể đi dạo một chút, sẽ mua quà cho mọi người."
"Ừ, tạm biệt, lên đường may mắn."
"Lên đường bình an."
"Bạch tiểu thư, chuẩn bị xong hết rồi, có thể lên đường."
Bạch Khuynh kéo kính mát nhìn Tô Nhan, không vui nói: "Sao lại chậm như vậy, nhanh lên xe đi."
"Xin lỗi." Tô Nhan gật đầu một cái rồi lên xe, ngồi ở ghế trước thở dài một cái.
Sau khi lên máy bay, trải qua mấy giờ đồng hồ, cuối cùng cũng tới Paris, Tô Nhan nhìn khắp chung quanh, nước Pháp, em trai cô cũng ở đây.
Nhưng cô không nói cho em trai biết, cô nghĩ, nếu có thời gian cô có thể đến thăm em trai, cho em ấy một sự ngạc nhiên.
"Có chuyện gì mà cười vui thế?" Bạch Khuynh nhìn lướt qua Tô Nhan, hỏi.
"Không có gì, chỉ muốn đi gặp em trai, nó học ở đây, cũng sắp tốt nghiệp rồi." Tô Nhan nghĩ đến em trai, nụ cười trên mặt cũng rực rỡ hơn mấy phần.
Bạch Khuynh nghe thấy thì nhìn về phía cô, quan sát cô một cái, nói: "Em trai cô học ở Pháp?"
"Vâng."
"Học cái gì?"
"Thiết kế ô tô."
Bạch Khuynh chỉ gật đầu một cái, không hỏi gì thêm.
Đến khách sạn, Tô Nhan đưa Bạch Khuynh lên phòng, sau đó trở lại phòng mình, mặc dù không xa hoa như phòng của Bạch Khuynh, nhưng lại là phòng đơn, ở trong mắt cô thế này đã là xa hoa rồi.
Thật không hổ là Chính Hằng, ra tay thật hào phóng, phòng của trợ lý cũng tốt đến vậy, không như lúc tước, đi chụp ngoại cảnh còn phải chen chung với người khác trong một cái phòng.
Nghĩ đến người kia, thiếu chút nữa cô đã quên mất chuyện chính, lập tức lấy di động ra gọi điện thoại cho vị luật sư kia.
"Alo, chào luật sư Vương, là tôi, tôi là Tô Nhan."
"Tôi muốn hỏi chuyện của tôi đã tiến triển thế nào rồi?"
"Tốt rồi phải không? Được lắm, giờ tôi đang ở Pháp, có lẽ khoảng bảy ngày nữa mới về nước, sau khi trở về tôi sẽ đến, ừ, được, tạm biệt."
Ngắt điện thoại xong, Tô Nhan nằm xuống giường lớn, Trình Tự Cẩm, Trình Tự Cẩm, Trình Tự Cẩm...
Cũng chỉ là một gã đàn ông dùng tiền đùa giỡn phụ nữ, cô cũng không cả đời này có dính dáng gì đến anh ta.
Còn khoản tiền kia, cô nhất định sẽ trả lại...
Ngày hôm sau đã bắt đầu quay phim, đến ngày cuối cùng, chỉ một buổi sáng buổi quay đã hoàn thành thuận lợi, cho nên, buổi chiều mọi người có thể tự do hoạt động.
Tô Nhan nhìn Bạch Khuynh ngồi xe rời đi, cô cũng gọi điện cho em trai nói sẽ đến thăm.
Trước cửa trường học, Tô Nhan nhìn bóng dáng cao lớn đang hấp tấp chạy tới của em trai, cười thật tươi.
"Tiểu Hạo."
Tô Hạo nhìn thấy Tô Nhan đã chạy ôm cô vào ngực xoay vài vòng, vui vẻ nói.
"Chị, sao chị lại đến đây?"
Tô Nhan cũng rất vui, vỗ vai em trai cười nói: "Được rồi, nhiều người nhìn như thế, thả chị xuống đi."
"Không, em rất nhớ chị, chị, chừng nào thì chị đi?" Tô Hạo giống như đứa trẻ ôm Tô Nhan không buông, lại như đang làm nũng.