Một tháng rất nhanh, trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt bảo bảo mới vừa sinh ra đã đến tiệc đầy tháng, mà từ lần trước sau khi tin tức Tô Nhan lui ẩn bốn năm đột nhiên xuất hiện ở Chính Hằng với Trình Tự Cẩm đứng chung bị tuồn ra.
Trình Tự Cẩm không có đáp lại bất kì điều gì, điều này làm cho truyền thông càng thêm không chút kiêng kỵ đưa tin, suy đoán.
Những bài báo đưa tin như gió tới mưa rơi, đột nhiên lại bị lộ ra tin tức Tô Diệu Mạn và Trình đại thiếu gia cùng có một đôi bảo bảo chen rớt tin tức của Trình Tự Cẩm và Tô Nhan.
Gần như tất cả toà soạn báo đều nhận được thư mời, muốn đi tham gia tiệc đầy tháng của đôi tiểu thiên kim Trình gia.
Khách sạn trên bữa tiệc, người tới nơi này không giàu cũng quý.
"Chúc mừng chúc mừng, chúc mừng thiên kim của Tô Đại ảnh hậu của chúng ta và Trình đại thiếu, chúc mừng chúc mừng..."
"Chúc mừng, chúc mừng..."
Tô Diệu Mạn cùng Trình Tự Tuấn một người ôm một đứa, rối rít cảm ơn những người chúc mừng.
Ngay từ thật lâu trước, Tô Diệu Mạn cũng đột nhiên biến mất ở làng giải trí, tin tức cô và Trình Tự Tuấn quay về như cũ cũng bị lộ ra, xem ra tin tức hoàn toàn là thật, đột nhiên biến mất trên màn hình, là bởi vì muốn sinh bảo bối.
Các tân khách đã ngồi vào vị trí, cánh tay Tô Diệu Mạn cũng ê ẩm, nhưng cô chính là không nỡ buông bảo bối của cô ra.
Hai tiểu bảo bối này chính là sinh mạng của cô, thậm chí còn quan trọng hơn sinh mạng của cô, cúi đầu, giữa hai lông mày tản ra tình thương hiền lành của mẹ.
"Bảo bối, có phải mệt mỏi hay không? Hả?"
Trình Tự Tuấn liếc mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng anh cũng bắt đầu ngủ say, sao có thể ngủ như vậy, hơn phân nửa bộ phận thời gian hai bọn nó đều ngủ.
"Mệt không, anh gọi bảo mẫu ôm?"
Tô Diệu Mạn gật đầu một cái, thật sự cô mệt mỏi, cánh tay rất mỏi.
Trình Tự Tuấn thấy cô gật đầu liền đưa tới bảo mẫu, "Đem tiểu thư ôm được, đi theo bên cạnh phu nhân."
"Dạ, tiên sinh."
Tô Diệu Mạn đưa bảo bối tới, nhìn nó một cái, lại nhìn đứa khác trong lòng Trình Tự Tuấn, vẻ ngoài hai đứa nhỏ giống nhau như đúc, nhưng cô phân biệt được rõ.
Trình Tự Tuấn trầm mắt nhìn cô, không kìm lòng được đưa một cánh tay ra ôm cô nhẹ giọng nói: "Vợ, tha thứ cho anh có được không?"
Nghe vậy, nụ cười ở khoé môi Tô Diệu Mạn cứng đờ, cuối cùng vẫn cười như cũ ngẩng đầu nhìn anh nói: "Em đã sớm tha thứ anh không phải sao?"
Nghe vậy, ánh mắt Trình Tự Tuấn tối tăm hơn so với vừa rồi, hai mắt chăm chú nhìn cô.
"Em thật sự tha thứ cho anh sao? Vậy tại sao em vẫn luôn không chấp nhận anh? Chúng ta cũng đã có hai con gái rồi."
Nghe vậy, Tô Diệu Mạn nhìn anh nhẹ giọng nói: "Em thật sự tha thứ cho anh, nhưng, em không chịu nhận tiếp nhận anh còn có khác biệt gì, như anh nói, chúng ta có hai con gái."
Trình Tự Tuấn nhíu chặt mày vì lời nói của cô, trầm giọng nói: "Em biết anh muốn cái gì, anh biết rõ anh nên thỏa mãn, thỏa mãn việc em đồng ý trở lại bên cạnh anh, còn đồng ý sinh hạ hai con gái cho anh, nhưng, em biết anh muốn cái gì nhất."
Tô Diệu Mạn nghe nói, ánh mắt lóe lên.
"Anh muốn lòng của em?"
"Ừ."
Tô Diệu Mạn rất muốn nói cho anh biết, lòng của cô không phải một mực chỗ ở chỗ anh sao?
Nhưng nói thế nào đây?
Cho nên, không bằng lựa chọn trầm mặc.
Trình Tự Tuấn ánh mắt thâm trầm, hai người cứ như vậy không nói gì nhìn thẳng vào mắt nhau.
"Ôi, sao hai người còn ở đây, vội vàng chuẩn bị một chút, tiệc đầy tháng sắp bắt đầu." Nam Hải Lan nở nụ cười nhìn hai người nói.
Hình như bà cũng không có phát hiện vấn đề giữa hai người từ sau khi tái hợp.
Trình Tự Tuấn nhìn cô thật sâu một cái, nhẹ giọng nói: "Cho dù em còn muốn thời gian bao lâu, anh đều sẽ đợi."
Tô Diệu Mạn chỉ chớp chớp hai mắt, từ trong lòng anh ôm bảo bảo nhẹ giọng nói: "Chúng ta đi qua thôi."
Trình Tự Tuấn chỉ không tiếng động thở dài một tiếng, cuối cùng không thể làm gì đi theo.
Hai người mỗi người ôm một đứa đứng trên sân khấu, Trình Tự Tuấn nhìn khách quý ở dưới nói: "Hôm nay là tiệc đầy tháng của hai con gái chúng tôi, mọi người nể mặt đến đây chúc mừng, Trình mỗ ở chỗ này cảm ơn mọi người, kế tiếp kính xin mọi người ăn hết chơi vui."
Sau khi một câu nói rất đơn giản vang lên, vang lên một hồi vỗ tay, mà Tô Diệu Mạn cũng không nói gì, toàn bộ chỉ mỉm cười.
Bữa tiệc khó tránh khỏi sẽ có ký giả xuất hiện, nhưng trường hợp như này, bọn họ không thể đặt câu hỏi bất kỳ vấn đề gì, đây là tôn trọng, đây là lễ phép.
Khi hai người đang xuống sân khấu, cửa một hồi oanh động, chỉ nghe thấy có người hô một tiếng.
"Là Trình Tự Cẩm và Tô Nhan..."
Trong lúc nhất thời, hấp dẫn hết tầm mắt mọi người, càng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt là cô dẫn theo một đứa bé trai, một bé trai giống Trình Tự Cẩm như đúc.
Một nhà ba người này đột nhiên vào bàn dẫn tới bên trong sóng to gió lớn, tất cả mọi người bắt đầu suy đoán, bàn luận xôn xao.
"Trời ạ, đó không phải là Tô Nhan sao?"
"Đúng vậy, bé trai cô dẫn theo là ai, sao dáng dấp giống Trình tổng như vậy?"
Người trên bàn chủ nhà nhìn một nhà ba người, khóe môi Nam Hải Lan co lại.
"Nó muốn làm gì? Xuất hiện ở tiệc đầy tháng của người khác như vậy?"
Tô Diệu Mạn cũng nhịn cười không được nói: "Không nhịn được muốn khoe khoang vợ con trai của nó, lí giải muôn năm." Thật ra thì Diệu Mạn vẫn rất vui khi việc thành.
Cô không muốn bọn họ trở thành tiêu điểm, không muốn hai con gái của cô cũng trở thành tiêu điểm, Dật Trần ra nhất định sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, bởi vì đây là cháu trai trưởng Trình gia, tất cả ý tứ là đó.
Cứ như vậy, hai con gái của cô có thể ngoài chú ý một chút, mà có thể bình thường lớn lên.
"Tiểu tử thối này." Mặc dù Nam Hải Lan nói vậy, nhìn cháu trai bảo bối của mình, còn vui không ngậm miệng được.
Tiểu Dật Trần cũng chưa gặp qua trường hợp lớn như vậy, một bên còn có máy ảnh chụp hình cậu tách tách không dừng, mặc dù lòng có hơi phồng lên, nhưng biểu hiện lại rất bình tĩnh.
Mãi cho đến một nhà ba người đi tới bàn chủ nhà ngồi xuống, Tô Nhan sợ con trai bị hù dọa, vội vàng đi xem cậu, kết quả hình như Tiểu Dật Trần không có việc gì.
Điều này làm cho Tô Nhan có chút nghi ngờ, chẳng lẽ đây chính là huyết thống cao quý, gen vấn đề?
Một đứa bé, đối mặt trường hợp như vậy còn có thể không biến sắc, thật là làm cho cô, có một chút im lặng.
"Ta nói các con xảy ra chuyện gì? Sao lại mang cháu trai của ta tới." Trình Hạo Thiên nhìn mấy người hỏi.
Trình Tự Cẩm chỉ liếc mắt nhìn người đối diện trầm giọng nói: "Anh cả đồng ý."
Trình Tự Tuấn liếc mắt nhìn Trình Hạo Thiên trầm giọng nói: "Mượn cơ hội này để Dật Trần lộ diện, bớt việc."
Sau khi ăn cơm xong, rốt cuộc các ký giả không nhẫn nại được đi tới trước bàn chủ nhà hỏi "Trình tổng, xin hỏi đứa bé trai này là con trai của ngài và Tô tiểu thư sao?"
Trình Tự Cẩm đặt ly rượu xuống nhíu mày nói: "Đúng."
Ký giả vừa nghe, hiển nhiên có chút hưng phấn, rèn sắt khi còn nóng hỏi: "Gần đây có tin tức tin đồn ngài và Tô tiểu thư đã tái hợp lại, là thật sao?"
Trình Tự Cẩm chỉ liếc mắt nhìn Tô Nhan, kéo tay nhỏ bé của cô nắm thật chặt trong lòng bàn tay trầm giọng nói: "Tái hợp lại? Từ trước tới nay chúng ta chưa từng li hôn, tại sao nói hai chữ tái hợp?"
Nghe vậy, ký giả giật mình không nhỏ.
"Trình tổng có ý là ban đầu hai người không ly hôn?"
"Không."
"Vậy bốn năm nay Tô tiểu thư mang theo con của hai người sống ở nơi khác sao?"
Trình Tự Cẩm chỉ nhíu mày khẽ cười một tiếng nói: "Có thể nói là như vậy."
"Trình tổng, xin hỏi con của ngài tên gì, năm nay bao nhiêu tuổi, có phải được bồi dưỡng thành người nối nghiệp của ngài không?"
"Tôi hi vọng cho con trai tôi cuộc sống bình thường, các người có thể giúp một tay không?"
Ký giả nghe nói liền không nữa nhiều lời, cười gật đầu liên tục, hôm nay anh ta lấy những chuyện này đủ để trở thành bài trên trang nhất rồi, nếu Trình Tự Cẩm lên tiếng, những chuyện này đã đủ rồi.
"Có thể, có thể, vậy, vậy thì không quấy rầy các vị dùng cơm."
Tô Nhan chỉ cười nhạt một tiếng mà nói: "Đúng vậy, có phải rất ngạc nhiên không."
Tiểu Dật Trần gật đầu nói: "Vâng, thật là quá kinh ngạc, nhưng, dáng dấp mẹ con đẹp như vậy, làm minh tinh là cần phải vậy."
Tiểu Dật Trần nói xong, chọc cho người cả bàn cũng bật cười.
Tô Nhan cũng cười không ngậm miệng được.
"Tiểu tử này, miệng rất ngọt." Nam Hải Lan cười nói.
Một bàn, người một nhà vui vẻ hòa thuận nói cười, mặc dù trong mắt người ngoài là kinh hãi, kinh ngạc, nhưng đối với họ mà nói là một chuyện rất hạnh phúc.
Từ lúc mới bắt đầu khiếp sợ, từ từ mọi người cũng tiêu hóa chuyện Trình Tự Cẩm cùng Tô Nhan không ly hôn, hơn nữa chuyện có một đứa con lớn như vậy.
Dùng cơm xong, Tô Diệu Mạn liền cùng Trình Tự Tuấn rời đi, bởi vì hai bảo bối mới vừa đầy tháng, quả thực không nên ở bên ngoài thời gian quá dài.
Sau khi gặp gỡ chính là khiêu vũ, trao đổi như bình thường, làm thành một nền tảng.
Tô Nhan nhìn Trình Tự Cẩm cách đó không xa giống như đang cùng người nào nói chuyện phiếm, nhưng, hình như người kia có chút quen thuộc, trong lúc nhất thời cô cũng không nhớ nổi, kéo tay Tiểu Dật Trần đi tới kéo tay áo Trình Tự Cẩm nhẹ giọng nói.
"Anh trông con một chút, em đi toilet."
"Ừ." Trình Tự Cẩm cúi đầu nhìn tiểu quỷ đang ăn ngon lành, đưa bàn tay ra muốn nắm tay cậu lại bị người ta ghét bỏ né tránh nói.
"Cháu không lạc được."
Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn đứa con trai này, đây thật sự là con anh sao? Là oan gia của anh đi, làm sao lại nhìn anh không thuận mắt?
"Vậy sao chú để cho mẹ kéo chú?"
Sau khi Tiểu Dật Trần nuốt đồ trong miệng xuống ngẩng đầu nhìn anh, gương mặt khinh bỉ nói: "Chú có thể so với mẹ cháu sao? Trong lòng cháu, mẹ là quan trọng nhất, mẹ là thứ nhất, sau đó chính là ông nội bà nội, sau đó là bác cả, bác gái và hai em gái."