"Chị đi theo tổ quay phim đến đây ghi hình, mới vừa quay xong, sáng mai sẽ về, cho nên muốn tới thăm em một chút."
Tô Hạo nghe xong thì đặt Tô Nhan xuống, nhìn cô cau mày nói: "Mai đi?"
"Ừ."
"Nhanh vậy sao?"
"Cũng tốt rồi, chị còn tưởng sẽ không được gặp em, Tiểu Hạo, có phải em lại cao lên không?"
"Hình như là thế."
Tô Nhan vỗ vai em trai, trong lòng cảm khái vạn phần, nhìn thấy em trai của ngày hôm nay, cô thấy không hề hối hận lúc đầu đã đồng ý kết hôn với Trình Tự Cẩm.
Nói tóm lại là, cô cũng không có làm gì...
"Được rồi, chị đói rồi, dẫn chị đi ăn đi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."
"Được, em dẫn chị đi ăn, gần trường em có một quán ăn nhỏ, thức ăn cũng không tệ..."
Buổi trưa, hai người Tô Nhan và Tô Hạo vừa nói vừa cười, đoán chừng đây là thời gian hạnh phúc nhất của Tô Nhan, dắt tay em trai đi trên đường cái, nụ cười vô cùng rực rỡ.
Lại không hề biết, nhất cử nhất động của cô đều bị người khác chụp lại.
Khoảnh khắc hạnh phúc vẫn luôn ngắn ngủi, tại sân bay, Tô Hạo tiễn Tô Nhan, thật ra thì Tô Nhan không muốn em trai đến tiễn mình, cô rất ghét cảnh biệt ly.
Cô sợ em trai sẽ không kiềm chế được.
"Được rồi, nửa năm nữa là em tốt nghiệp rồi, đến lúc đó có thể được ngày ngày ở bên chị rồi." Tô Nhan nhìn em trai, lưu luyến nói.
Tô Hạo nhìn Tô Nhan, ôm chặc cô vào ngực, nhẹ nói: "Chị, mấy năm nay chị cực khổ nhiều rồi, chờ em tốt nghiệp, em sẽ nuôi chị."
Tô Nhan chỉ cười vỗ vai Tô Hạo: "Ừ, được, chị phải vào rồi."
"Chị, đây là tiền mấy năm nay em đi làm, cũng được mấy vạn, chị cầm đi." Tô Hạo buông Tô Nhan ra, lấy một tờ chi phiếu đưa cho Tô Nhan, nói.
Tô Nhan nhìn tấm chi phiếu em trai đưa, rất là cảm động.
"Tiểu Hạo, tiền em tự kiếm được thì em cứ giữ đi, chị không thiếu tiền, chị đi đây." Nói xong, Tô Nhan xoay người rời đi.
Dọc theo đường đi cô đều không quay đầu lại, mãi đến khi lên máy bay, vành mắt Tô Nhan mới đỏ lên.
Không sao, bốn năm cũng đã qua, nửa năm thì có là gì, nửa năm sau chị em họ sẽ được gặp lại.
Nhưng mà, nửa năm nói ngắn không ngắn, đủ để thay đổi tất cả mọi chuyện, lúc gặp lại nhau thì tất cả đã khác.
"Người vừa nãy là em trai cô à?" Bạch Khuynh vừa xem tạp chí vừa uống cà phê, hỏi.
"Vâng, là em trai tôi."
"Dáng người không tệ, có ý định vào làng giải trí không?"
Tô Nhan lắc đầu một cái, cười nói: "Nó có giấc mơ của riêng nó."
Máy bay hạ cánh an toàn, tất cả nhân viên đều được nghỉ một ngày, mọi người về nhà nghỉ ngơi. Tô Nhan cũng về, ngủ một giấc thật dài để sửa lại múi giờ.
Tập đoàn Chính Hằng...
"Tổng giám đốc Trình, đây là ở nước Pháp gửi về." Hàn Lỗi nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế, nói.
Trình Tự Cẩm buông cây bút máy trong tay xuống, nhận lấy phong thư, rút mấy tấm hình ra xem, trong ảnh là cảnh chị em Tô Nhan đi dạo phố, ăn com.
Mỗi một tấm đều là khuôn mặt tươi cười vui vẻ của Tô Nhan, nụ cười chân thật nhất. Đôi môi xinh đẹp cười rộ lên, lộ ra hàm răng trắng, hai lúm đồng tiền nho nhỏ lộ ra vẻ đẹp mỹ lệ.
Trình Tự Cẩm nhìn một lát rồi đặt xấp hình xuống, ngẩng đầu nhìn Hàn Lỗi, nhẹ giọng nói: "Gần đây cô ấy làm gì?"
"Mấy ngày trước cô ấy có đến tìm luật sư của sở sự vụ." Nói xong, Hàn Lỗi hơi cúi đầu.