Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 17: Chính là muốn làm khó em



Tô Nhan lại càng trợn tròn mắt, tay siết chặt ga giường.

"Anh, nhà anh? Vậy, vậy sao tôi lại ở nhà anh, còn, còn nữa, tối qua tôi, chúng ta xảy, xảy, xảy..."

Trình Tự Cẩm nhìn cô, dần thu lại vẻ vui vẻ, tròng mắt thâm trầm nhìn cô, thấp giọng nói: "Muốn hỏi xảy ra chuyện gì đúng không?"

Tô Nhan gật đầu, mặt nhìn anh với vẻ cảnh giác.

Trình Tự Cẩm đút hai tay vào túi quần, từ trên cao nhìn xuống cô, nhẹ giọng nói: "Em nói thử xem?"

Tô Nhan nghe nói, cũng hít một ngụm khí, bình tĩnh nhìn khuôn mặt lạnh lùng có chút thất thần của Trình Tự Cẩm, mới nãy còn cười gọi cô bà xã, giờ đã trưng ra bộ mặt lạnh lùng mà nhìn cô.

Cũng sắp khiến cho tinh thần cô hỗn loạn rồi.

"Không, không thể nào, sao có thể chứ, không thể nào, anh, nhất định là anh đang gạt tôi, nhất định là..." Tô Nhan nắm chặt ga giường, lắc đầu nói.

Sao có thể chứ, cô cũng đã đưa đơn ly hôn lên tòa, nếu lúc này bọn họ, bọn họ thật xảy ra chuyện gì, vậy tòa án còn có thể xử cho cô ly hôn được sao?

Trình Tự Cẩm nhìn ra suy nghĩ trong mắt cô, chỉ khẽ cười một tiếng rồi ném di động sang, trong đó có hình hai người ôm nhau, có tấm cô nằm trên ngực anh, lại có tấm anh khỏa thân ôm cô.

Tô Nhan nhìn mấy tấm hình này, bị dọa sợ đến không nói nên lời, chỉ có thể kinh ngạc nhìn những bức hình kia.

Đột nhiên trong đầu nổ ầm một tiếng, Tô Nhan đần độn ngẩng đầu nhìn Trình Tự Cẩm, lại chạm vào đôi mắt sâu thẩm không thể nhìn thấu kia.

"Muốn ly hôn đúng không? Hả?"

Tô Nhan không biết làm sao, theo bản năng gật đầu một cái, lại bị nắm chặt cằm.

"Hình như tôi có từng nói rồi, đúng không? Muốn ly hôn? Đời này cũng đừng có mơ, em nói xem nếu tôi đưa những tấm hình này lên tòa, thì sẽ thế nào?"

Tô Nhan nghe vậy thì mở to hai mắt, có chút sợ hãi đẩy ra anh, lớn tiếng nói: "Tại sao? Tại sao không cho tôi ly hôn, hôn nhân của chúng ta căn bản không tồn tại, tại sao không chịu ly ly hôn với tôi? Cho dù tôi và anh có xảy ra quan hệ, tôi cũng có thể tố cáo anh cưỡng ép tôi, anh thừa dịp tôi uống say rồi bắt tôi..."

"Em chắc chắn? Có muốn tôi cho em xem hình tối qua em nhiệt tình cầu xin tôi thế nào không? Hả?" Trình Tự Cẩm dùng sức bóp chặt cằm cô, nhìn cô lạnh lùng nói.

"Cái, cái gì?" Tô Nhan như bị sét đánh, không thể tin được nhìn anh.

"Sao? Muốn thưởng thức xem tối qua em nhiệt tình đến mức nào không?"

Tô Nhan nhìn vẻ lạnh lùng trên mặt anh, chợt cảm thấy sợ hãi.

"Anh, rốt cuộc anh muốn làm gì? Trong ấn tượng của tôi, trừ bốn năm trước có gặp qua vài lần, chúng ta cũng chưa từng gặp nhau, rốt cuộc tại sao anh phải làm khó tôi? Chẳng lẽ chúng ta có thù giết cha, cho nên anh lấy tôi vì muốn hành hạ tôi?"

Tô Nhan thật không nghĩ ra là nguyên nhân gì, cũng chỉ có thể nghĩ đến những nguyên nhân cẩu huyết đến không thể cẩu huyết hơn.

Mà Trình Tự Cẩm sau khi nghe thấy lời cô nói, con ngươi nhanh chóng co rút lại, buông cằm của cô ra, đứng lên, nhẹ giọng nói.

"Em nói đúng, là tôi muốn làm khó em. Mặc quần áo đi rồi xuống dùng cơm." Nói xong, Trình Tự Cẩm liền xoay người ra ngoài.

Tô Nhan cảm thấy như sụp đổ, muốn giữ anh lại, nhưng khi cô đứng lên thì lại không thấy có gì không ổn, quay đầu nhìn ga giường trắng tinh, lập tức bị choáng ngợp bởi niềm vui mừng.

"Trình Tự Cẩm, anh đừng mơ gạt được tôi, tối qua chúng ta vốn không xảy ra chuyện gì."

Trình Tự Cẩm dừng bước, nghiêng người nhìn vẻ chắc chắn trên mặt cô, nhíu mi nói: "Hả?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.