Khóe mắt Trình Tự Cẩm nhìn liếc qua cô gái vừa xoay người đi lướt qua, lại nhìn xuống cánh tay đang kéo anh của Bạch Khuynh, gương mặt cô vì rượu mà hơi hồng hồng, mang theo vào phần mị hoặc, nếu là bình thường nhất định anh đã đi thẳng đến khách sạn.
"Xe ở bên kia, lên xe đi."
Bạch Khuynh nghe thấy, khéo léo gật đầu, nói với giọng mị hoặc: "Anh phải nhanh lên đó, em chờ anh."
Trình Tự Cẩm chỉ mím môi không nói, còn Bạch Khuynh thì đi về phía chiếc xe.
Đạo diễn thấy thế, nhìn Trình Tự Cẩm, vội mở miệng: "Tổng giám đốc Trình, tôi muốn hỏi một câu."
Trình Tự Cẩm châm một điếu thuốc, nhìn lướt qua vẻ mặt rối rắm của đạo diễn, trầm giọng nói: "Nói."
"Ngài muốn để Tô tiểu thư phát triển trong giới giải trí?"
Nghe vậy, Trình Tự Cẩm mở môi nhả ra từng vòng khói, nhìn vào bóng đêm, trầm giọng nói: "Ông cảm thấy cô ấy thế nào?"
Đạo diễn suy nghĩ một lát, đáp với vẻ nghiêm túc: "Kỹ năng diễn xuất của Tô tiểu thư đúng là làm cho người ta thán phục, hơn nữa cô ấy cũng rất có thiên phú, mà tôi thấy Tô tiểu thư cũng rất thích diễn xuất. Nếu tiếp tục đi theo con đường này, tương lai nhất định sẽ có tiền đồ vô lượng."
Khóe miệng của Trình Tự Cẩm hơi cong lên, nói: "Đã có thiên phú thì nên đi tiếp."
Tô Nhan đứng ở ven đường, nhìn ra màn đêm, cô cảm thấy ba tháng nay giống như một giấc mộng, là giấc mộng đẹp ở sâu trong nội tâm mà cô không dám chạm tới.
Cô cho là ra trường rồi thì sẽ không còn cơ hội để lên sân khấu nữa, nhưng hôm nay lại làm được.
Không biết là mừng hay lo.
Một tiếng kêu vang lên, kéo suy nghĩ của cô lại, cô chuyển mắt, nhìn chiếc Lamborghini màu xanh bản giới hạn đỗ ven đường, Tô Nhan hơi nghi ngờ, cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra gương mặt khiến cô kinh ngạc.
"Anh, sao anh lại ở đây?" Tô Nhan nhìn người đàn ông đang ngồi ở ghế lái, cất giọng nghi ngờ.
"Lên xe."
Khóe miệng Tô Nhan co rút, cau mày hỏi: "Tôi không lên được không?"
Trình Tự Cẩm chỉ nhìn cô, nhíu mày.
Tô Nhan thấy không thể làm gì khác hơn, đành ngoan ngoãn lên xe, cô đã khôn hơn, biết cố hết sức để tránh xung đột với anh, nếu đã quyết định bước vào cái giới này, thì không thể chọc vào ông phật sống này được.
Trong xe, Tô Nhan trầm mặc một lát, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi: "Bạch tiểu thư đâu?"
Trình Tự Cẩm mắt nhìn phía trước, nghe cô hỏi thì chỉ quét mắt nhìn cô một cái, khóe môi khẽ nhếch, thấp giọng hỏi: "Sao vậy? Ghen?"
"..." Ghen em gái anh!
Thật ra thì cô muốn hỏi là, không phải muốn đưa Bạch Khuynh về sao? Sao lại thành đưa cô? Hơn nữa, chiếc xe này từ đâu chui ra, lúc tới là một chiếc xe thương vụ mà.
Tô Nhan vuốt trán, mím môi nói: "Anh không thấy kinh ngạc khi tôi đóng phim?"
Trình Tự Cẩm cười khẽ, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bánh lái, lại như gõ thẳng vào tim Tô Nhan, Tô Nhan nhìn ngón tay thon dài của anh, trên cổ tay đeo đôi găng đắt tiền, còn cả viên bảo thạch mắt mèo ở ống tay áo nữa, đều thể hiện thân phận cao quý cua anh. Đồng thời cũng đang nhắc nhở cô.
"Cười cái gì?" Tô Nhan cảm thấy hơi nhức đầu, hình như mỗi lần hễ nói chuyện với anh ta, là đầu lại thoáng âm ỉ, như thể trực giác đang nhắc nhở cô người đàn ông này vô cùng nguy hiểm.
"Trừ khi Chính Hằng phá sản, những chuyện khác đều không thể khiến tôi kinh ngạc."