Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 59: Chị dâu cũ?



Tô Diệu Mạn chỉ nhìn anh cười, nhìn vẻ mặt Tô Nhan khó chịu khẽ cười một tiếng, chủ động cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô nhẹ giọng nói.

"Tiểu Cẩm, nếu em không nói gì, Nhan Nhan có thể bị em doạ sợ."

Tô Nhan kinh ngạc nâng mắt nhìn cặp mắt đang cười của Tô Diệu Mạn, có chút nghi hoặc nhìn về phía Trình Tự Cẩm.

Trình Tự Cẩm nhìn cô thấp giọng nói: "Diệu Mạn, là chị dâu cũ của tôi, bây giờ là bạn tốt."

"..." Tô Nhan bị tin tức này làm chấn động.

Chị dâu cũ?

Quan trọng hơn là giữa họ không phải là loại quan hệ này, mà cô vẫn nghĩ đến ...

Tô Diệu Mạn nhìn vẻ mặt cứng ngắc của cô nhướng mày thanh tú cười nói: "Nhan Nhan, em có thể che giấu thật kĩ, không thể tưởng được từ lâu hai người đã ở cùng một chỗ."

Bây giờ vẻ mặt của Tô Nhan đã không thể nói rõ quái dị, chỉ co khoé môi nói: "Chị Diệu Mạn..."

Tô Diệu Mạn chỉ cười, liếc mắt một cái nhìn Trình Tự Cẩm nói: "Nhan Nhan, em đã gọi chị một tiếng chị, chị Diệu Mạn sẽ có bộ dáng của một người chị, sau này nếu Tiểu Cẩm bắt nạt em, nói cho chị Diệu Mạn, chị Diệu Mạn giúp em trừng trị nó."

Tô Nhan nghe nói chỉ cười gượng hai tiếng, Ô Long (rồng đen) thật lớn ...

Ánh mắt vụng trộm nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lại phát hiện anh chỉ cười như không cười nhìn chằm chằm cô, điều này làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan nhanh chóng đỏ ửng.

Cô cảm giác, cảm thấy lúc này ánh mắt anh thâm thuý mang theo châm biếm, đang cười cô...

"Cái kia, chị Diệu Mạn, em, em đi thay quần áo trước..." Nói xong liền xoay người đi tới phòng thay đồ.

Đạo diễn thấy thế cũng rõ ràng đành hắng giọng nói: "Cũng chuẩn bị bắt đầu làm việc, camera, ánh đèn đã chuẩn bị xong chưa?"

Đạo diễn vừa mở miệng, tất cả người muốn xem náo nhiệt đều tự trở về cương vị chuẩn bị. Còn lại hai người đứng ở nơi đó.

Ý cười trên khoé môi Tô Diệu Mạn chậm rãi thu lại, nhanh chóng cau mày nhìn người đàn ông bên cạnh cô trong lòng ẩn sâu người đàn ông giống Trình Tự Cẩm đến tám phần nhẹ giọng mở miệng nói.

"Là cô ấy sao? Cô bé bốn năm trước kia?"

Ánh mắt Trình Tự Cẩm trầm xuống, khẽ liếc mắt, khoé môi như có như không nhếch lên một chút cười như không cười.

"Chị cho rằng thế nào?"

Tô Diệu Mạn nghe nói chỉ nhìn anh cực kì phức tạp tiếp tục nói: "Tuy rằng chị tiếp xúc với cô ấy không lâu, nhưng cho dù một người giả vờ cũng sẽ không che giấu được lòng dạ của chính mình, Tô Nhan là một cô gái có tâm hồn tinh khiết. Em chắc chắn em sẽ tiếp tục như vậy? Dù sao, cô ấy không biết cái gì, cô ấy cũng là người bị hại, hơn nữa..."

"Diệu Mạn."

Tô Diệu Mạn sửng sốt, nhìn sâu trong mắt anh u ám thật lâu không thể bình tĩnh đau xót.

"Chị chỉ không muốn một người đau khổ."

Tô Diệu Mạn nhìn Trình Tự Cẩm như vậy, không khỏi hít một hơi, cô hiếm thấy Trình Tự Cẩm như vậy, mặc dù bọn họ từ nhỏ cùng nhau lớn lên, mặc dù cô lớn hơn anh hai tuổi.

Bốn năm trước một sự cố, mang đi tất cả của anh, cả linh hồn anh...

Thật lâu, Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan đi ra từ phòng thay đồ, nhìn cô lén lút qua sát bên này, từ từ giãn mày đang nhíu chặt.

"Tiểu Cẩm, kế hoạch luôn không thay đổi nhanh, đau đớn của em chị biết, nhưng chị không muốn em tiếp tục, Tô Nhan là một cô gái tốt."

Trình Tự Cẩm chỉ mím môi mỏng, nhìn Tô Nhan đi vào phòng hoá trang, nhìn cô ngẩng đầu đối diện ánh mắt của anh lại vội vàng di chuyển.

"Tiểu Cẩm, chị biết lúc này để cho chị và Tô Nhan gặp nhau cũng không phải ngoài ý muốn, em nói đi, muốn chị làm cái gì?" Tô Diệu Mạn thu hồi tầm mắt nhìn anh hỏi thẳng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.