Tô Nhan nhìn đối diện mặt Hàn Lỗi lúng túng, không khỏi cười một tiếng, giễu cợt nói: “Trình Tự Cẩm cho anh đến sao?”
Đôi môi Hàn Lỗi co rút, không hài lòng đành gật đầu, chỉ thấy sắc mặt Tô Nhan nặng nề xuống, căm tức nhìn anh nói.
“Anh đi nói cho anh ta biết, ngày mai tôi phải đi.” Nói xong, Tô Nhan liền cắn răng rời đi.
Hàn Lỗi vốn sững sờ, ba giây sau mới phản ứng được, vội vàng xoay người trở về phòng lấy điện thoại di động ra, gấp gáp vội vàng đi ra, vẫn không quên gọi cho đại tổng giám đốc của bọn anh nói.
“Alo, Trình tổng, vừa rồi, mới vừa rồi phu nhân nhìn thấy tôi, cô ấy nói, ngày mai phải đi, để cho tôi, thông báo cho ngài.”
Trình Tự Cẩm đứng ở phòng làm việc to như vậy, suốt đêm, anh đứng ở chỗ này, ngày mai rời đi?
Đây là đang khiêu khích anh sao?
Rất tốt, vô cùng tốt, vô cùng tốt...
Tô Nhan, để tôi xem nhờ kiến thức bốn năm này rốt cuộc có thêm bản lĩnh gì.
“Điều tra xem mới trở về cô ấy gặp người nào, tôi muốn biết, còn nữa, điều tra xem mấy năm này cô ấy ở đâu?”
Trình Tự Cẩm ngắt điện thoại di động, khóe môi khẽ cong lên một đường cong, đã lâu mới có nụ cười phát ra từ nội tâm.
Chỉ vì Tô Nhan trở lại, cũng không vì chuyện khác.
Buổi sáng, Tô Nhan lại ký hợp đồng thu mua thành công một lần nữa, khóe môi khẽ nhếch lên.
“Hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Tô Nhan mang theo hợp đồng chuẩn bị trở về khách sạn, trợ lí Mỹ Lâm bên cạnh rất vui mừng nói: “Oa, Tô Biện, cô thật lợi hại, chính là thần tượng của tôi, đây đã là lần thứ mấy cô thu mua công ty thành công?”
Tô Nhan liếc mắt nhìn cô một cái, cười nói: “Hơn ba mươi, tôi không nhớ rõ lắm.”
“Tính cả hôm nay, là ba mươi sáu rồi, Tô Biện, cô thật là lợi hại.”
Tô Nhan chỉ vỗ hợp đồng vào trong ngực cô, nhíu mày nói: “Cầm lấy.”
“Ừ, vâng.”
Tô Nhan quay đầu, ánh mắt liếc người đi tới, nhất thời nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hàn Lỗi đi tới.
“Chuyện này, phu nhân, Trình tổng xin ngài đi qua một chuyến.”
“Không có thời gian.” Tô Nhan dứt khoát trực tiếp cự tuyệt, không để lại một đường sống.
Hàn Lỗi có chút khó xử, liếc mắt nhìn Tô Nhan mặt lạnh, tiếp tục nói: “Phu nhân, ngài chỉ đi theo chúng tôi một chuyến thôi.”
“Tô, Tô Biện, này, người này gọi cô là gì?”
Tô Nhan nhíu mày chặt hơn, nhìn cô trợ lí hình như bị sợ ngây người, quay đầu nhìn về phía Hàn Lỗi, một đôi mắt đẹp híp lại, môi đỏ mọng hé mở.
“Hàn Lỗi.”
“Vâng.” Hàn Lỗi sững sờ, ngước mắt nhìn Tô Nhan nheo mắt lại, trong bụng thầm nói không tốt.
Nhưng Tô Nhan đã hỏi ra lời.
“Ban đầu, có phải anh cũng đã biết từ đầu đến cuối?”
Mặt Hàn Lỗi biến sắc, anh hiểu được Tô Nhan hỏi là cái gì, chỉ là mím chặt môi mỏng, lại cúi đầu xuống, làm người thật là khó.
“Xin lỗi, tôi...”
Tô Nhan nhắm hai mắt, không muốn nghe anh nói nhảm gì nữa, ngắt lời của anh lạnh lùng nói: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Hàn Lỗi cau mày, nhớ tới đại tổng giám đốc nhà anh đã dặn dò, đại tổng giám đốc nhà anh đã nói, nếu như Tô Nhan không trở về cùng anh, như vậy...
Hàn Lỗi căng khóe môi, ngước mắt nhìn cô nói: “Trình tổng nói muốn nói chuyện ly dị với ngài.”
Nghe vậy, Tô Nhan nhíu mày lại, rõ ràng không tin, khẽ cười một tiếng nói: “Anh cho rằng tôi sẽ tin, nhưng mà là vì anh ta muốn lừa gạt tôi mà thôi, anh cho rằng tôi sẽ tin anh ta thật sự muốn ly hôn với tôi, nếu quả thật muốn, cần gì kéo dài tới bây giờ, cũng không đi tiến hành thủ tục ly hôn?”
Vừa nghĩ tới tên của cô vẫn còn ở trên hộ khẩu của anh, cô liền tức giận không dứt.
Ngàn tính vạn tính, nhưng không có cách để anh chủ động ký tên ly hôn.
Khóe môi Hàn Lỗi căng ra, suy nghĩ một chút, hạ một liều thuốc mạnh tiếp tục nói: “Nhưng Trình tổng còn nói, chỉ một lần này, sẽ không còn lần sau.”
Nói xong, Hàn Lỗi rõ ràng nhìn thấy sắc mặt của Tô Nhan cũng thay đổi, hai mắt nhìn anh giống như độc dược, nhìn Hàn Lỗi sợ hết hồn hết vía.
Sao các người đáng sợ như vậy?
“Thật sao?”
“Vâng, phải...” Hàn Lỗi bị cô nhìn chằm chằm run như cầy sấy, nhắm mắt gật đầu mà đồng ý.
Nhưng Tô Nhan chỉ cười lạnh một tiếng, tiến thoái lưỡng nan, Trình Tự Cẩm nói chuyện tuyệt đối giữ lời, $Huyền@leequuuydoon* nhưng cô thật sự không tin anh thật sự hẹn cô nói chuyện ly dị, nếu không tối ngày hôm qua ở phòng khách sạn của cô cũng sẽ không nói như vậy.
Nhưng nếu thật sự là nói chuyện ly dị, cô không đi, về sau có lẽ thật sự không có cơ hội, cho nên, cô chỉ sắc bén nhìn chằm chằm Hàn Lỗi.
Mà Hàn Lỗi thật sự không chịu nổi ánh mắt của Tô Nhan lúc này, không thể làm gì khác hơn là cúi đầu chờ câu trả lời của cô, anh đang nghĩ, nếu như còn không được, như vậy...
Khi hai người đều có chút suy nghĩ riêng, trợ lí ở một bên đã sợ ngây người, phu nhân?
Ly, ly hôn?
“Tô, Tô Biện, cô cô đã kết hôn rồi?” Trợ lí phản ứng kịp, giật mình không thôi nhìn Tô Nhan hỏi, hiển nhiên là bị kinh sợ không nhỏ.
Tô Nhan chỉ là đóng hai mắt, hít một hơi thật sâu nói: “Ok, tôi đi với anh.”
Hàn Lỗi nghe nói giống như đại xá, thở ra một hơi.
“Tô Biện, cô... cô đi đâu à?”
Tô Nhan quay đầu nhìn trợ lí của mình, vỗ bả vai của cô nói: “Tôi có chút chuyện phải xử lý, cô về khách sạn trước thôi.”
“A...”
“Nhưng...”
Tô Nhan đi tới bên cạnh Hàn Lỗi cười lạnh một tiếng nói: “Đi thôi.”
“Vâng...” Hàn Lỗi xấu hổ, đợi đến sau khi Tô Nhan lướt qua anh mới chậm rãi ngẩng đầu nặng nề thở ra một hơi. Giơ tay xoa mồ hôi trên trán.
Trời ạ, còn mệt mỏi hơn so với đánh một trận trận đánh ác liệt.
Làm cho anh sợ đến mồ hôi lạnh toàn thân, đây chính là xưa đâu bằng nay, đây là người trong lòng của tổng giám đốc nhà anh, anh thật sự không dám đắc tội.
Anh xem, đây cũng là bắt đầu tính nợ trước kia rồi.
Tô Nhan đứng ở phía dưới tập đoàn Chính Hằng, nhìn lướt qua xung quanh, phát hiện trước kia vốn là đường phố đều biến thành quán cà phê hoặc là nhà hàng Tây rồi.
Hàn Lỗi vô cùng có nhãn lực tiến lên giảng giải: “Đây đều là Trình tổng mở rộng, đều là sản nghiệp nhà mình, cũng thuận tiện cho nhân viên dùng cơm.”
Tô Nhan cau mày, liếc mắt nhìn sang, lạnh lùng nói: “Tôi có hỏi anh sao?”
“...” Hàn Lỗi chỉ kéo căng khóe môi, yếu ớt nói: “Không, không không có...”
Tô Nhan trừng mắt liếc anh một cái liền đi vào, Hàn Lỗi chỉ thành thành thật thật theo ở phía sau, ngược lại một màn này dẫn tới không ít nhân viên tò mò, bởi vì trừ với Trình Tự Cẩm vẫn là lần đầu tiên bọn họ bất ngờ nhìn thấy Hàn Lỗi như vậy.
Hình như cũng thật tò mò, nhưng là Tô Nhan lại đeo kính, tóc dài đã sớm cắt, mọi người hoàn toàn không nghĩ tới sẽ là Tô Nhan, coi như lúc ấy đoạn băng kia oanh động, rung động lòng người như nào, nhưng dù sao đã qua 4 năm ròng.
Thời gian làm phai nhạt đi rất nhiều, dần dần, mọi người cũng quên mất Tô Nhan đã từng oanh động cả thành phố X, đối tượng các thiếu nữ sùng bái, đàn ông yêu thích.
“Ôi, người phụ nữ đi trước mặt trợ lý Hàn là ai vậy? Các anh từng thấy chưa?”
“Chưa, tôi làm ở Chính Hằng ba năm, chưa từng thấy trợ lý Hàn đi theo người phụ nữ nào, đây cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người phụ nữ này, anh từng thấy chưa?”
“Dĩ nhiên chưa từng thấy, các anh làm ở đây trước cũng chưa từng thấy, bộ phận tài vụ chúng tôi càng chưa từng thấy.”
“Đúng không, tôi cũng vậy chưa từng thấy...”
“Là ai đây?”
“Là ai cũng đều không liên quan đến chúng ta, làm việc thôi...”
Tô Nhan đi vào thang máy riêng, nhắm đôi mắt lại, cô cần khống chế tâm tình của mình, bình tĩnh, bình tĩnh, thản nhiên, thản nhiên...
Hàn Lỗi ở phía sau nhìn con số không ngừng lên cao, yên lặng nói: nhanh lên một chút, nhanh lên một chút!
Đến chỗ thì anh sẽ không có chuyện gì rồi.
Rốt cuộc, đến, Hàn Lỗi đi ra, nhìn Tô Nhan trong thang máy nói: “Phu nhân, tự ngài đi qua đi, tôi còn có việc khác phải xử lý.”
Nói xong, Hàn Lỗi cúi người với Tô Nhan một cái, xoay người rời đi.
Tô Nhan chỉ cười một tiếng, đi ra thang máy, nhìn thấy mấy chữ phòng làm việc tổng giám đốc, cấu lòng bàn tay, cuối cùng thở ra một hơi, đi tới, đưa tay lên, dừng lại gần ba giây sau mới hạ xuống.
Gõ ba tiếng mới đẩy cửa ra đi vào, đi vào đã nhìn thấy Trình Tự Cẩm ngồi ở sau bàn làm việc, không biết có phải cô nhớ nhầm không, donlê^^quy!Huyền~ cứ có cảm giác căn phòng làm việc này không cùng một kiểu với trước kia, nhưng không giống ở đâu trong lúc nhất thời cô lại không nói ra được.
Tô Nhan nhìn bốn phía xung quanh, cuối cùng tầm mắt rơi vào trên người chủ nhân phòng làm việc, đúng lúc Trình Tự Cẩm nâng mắt nhìn ánh mắt đối diện.
Theo bản năng Tô Nhan sẽ dời tầm mắt đi, nhưng nhớ mình đeo kính mát, hành động lần này chính là làm điều thừa, liền dứt khoát nhìn anh như vậy, mở miệng nói: “Trợ lí của anh nói anh muốn nói về chuyện ly dị với tôi.”
Trình Tự Cẩm chỉ cúi đầu lần nữa, tiếp tục xem tài liệu trên mặt bàn, trầm giọng hỏi: “Uống chút gì không?”
Tô Nhan khẽ cau mày, nhưng vẫn vô cùng lễ độ nói một câu.
“Cám ơn, không cần, tôi nghĩ chúng ta mau chóng nói chuyện ly hôn, nói xong tôi đi ngay, không quấy rầy anh làm việc.”
Lúc này Trình Tự Cẩm mới chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thâm trầm nhìn mặt trái xoan không lớn của cô, đeo kính mát lớn, không thấy rõ vẻ mặt của cô, nhưng cho dù không nhìn cũng có thể biết cô sẽ có vẻ mặt gì.
Nhìn xem môi đỏ mọng mím chặt...
Môi đỏ mọng...
Tối ngày hôm qua được nếm môi của cô như mong muốn, nhưng xa xa còn chưa đủ.
“Ngồi.” Trình Tự Cẩm khép tài liệu lại, chỉ chỉ ghế sô pha từ ghế xoay đứng lên đi tới.
Lúc này Tô Nhan mới đi về phía ghế sô pha, ngồi đối diện với anh nói: “Anh muốn nói chuyện gì? Chỉ cần anh chịu ký tên, tôi có thể sẵn sàng phối hợp, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề mặt tài sản.”