Nhưng Tô Nhan thật không nghĩ tới, sau khi bọn họ đi từ lối VIP ra đã thấy người Trình gia chờ ở nơi đó đã lâu, ngay cả Trình Hạo Thiên cũng ở đây.
Nhìn xa xa một màn này, Tô Nhan ôm Tiểu Dật Trần dừng bước, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, nhìn Trình Tự Cẩm sắc mặt không tốt lắm.
"Sao bọn họ lại ở đây, Trình Tự Cẩm, rốt cuộc anh có gì?" Lúc này Tô Nhan hoài nghi nghiêm trọng cô có làm sai không, bây giờ tinh thần cô khẩn trương, cảm xúc căng thẳng, thoáng chạm vào sẽ căng thẳng.
Trình Tự Cẩm nhìn ra tâm trạng cô khẩn trương, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đừng khẩn trương, Dật Trần là con trai anh, tự nhiên cần nhận tổ quy tông, chuyện này anh nghĩ em sẽ không phản đối phải không?"
Tô Nhan chỉ mím chặt môi đỏ mọng, ở trong chuyện đứa bé, Tô Nhan vốn đã sai lầm, cô ích kỷ giấu giếm sự tồn tại của đứa bé, không để cho đứa bé lớn lên dưới sự che chở cường đại của nhà bọn họ.
Nhưng, thật may là cho dù bảo bối của cô không có người Trình gia, bộ dạng cũng rất tốt, đây là điều cô vui mừng nhất đáng mừng nhất.
Trình Tự Cẩm thấy Tô Nhan trầm mặc, tiến lên một bước nhìn hai mắt của cô trầm giọng nói: "Cha mẹ biết Dật Trần tồn tại, nói gì cũng không muốn ở nhà chờ, ba giờ sau anh đã nhận được thông báo, bọn họ đã đợi ở đây, nhìn bọn họ vui vẻ như vậy, em còn muốn so đo sao?"
Nghe vậy, Tô Nhan chỉ cúi thấp đầu xuống, cô biết cô khẩn trương quá độ rồi, đôi vợ chồng già Trình gia kia nhất định là hưng phấn muốn sớm một chút nhìn thấy cháu trai.
Mà hình như cô nên buông lỏng tâm tình, dù sao Dật Trần không chỉ là một người con trai của cô, chủ yếu nhất là nó vẫn là huyết mạch Trình gia.
"Thật xin lỗi."
Sắc mặt Trình Tự Cẩm hoà hoãn, đi tới bên cạnh cô ôm eo của cô nhẹ giọng nói: "Thả lỏng, con trai là của chúng ta."
Tô Nhan gật đầu một cái, nhìn tiểu chính thái (*) nằm ở trong lòng cô ngủ, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, nhìn lòng Tô Nhan cũng mềm nhũn, trên mặt đều là nhu tình, tràn đầy ánh sáng tình thương của mẹ.
(*) tiểu chính thái: những cậu bé/chàng trai dễ thương.
Lòng Trình Tự Cẩm lo sợ, trời cao thật rất chăm sóc anh, đã từng, anh không chỉ một lần oán giận trời cao tại sao bất công với anh như vậy,^CaptainCat&diendanlequydon^ hôm nay xem ra, rất công bằng.
Lại nhớ tới, có con trai lớn như vậy, bốn năm này đáng giá chờ đợi.
"Dật Trần?"
"Hả? Mẹ, chúng ta xuống máy bay rồi hả?" Tiểu Dật Trần dụi dụi mắt cằm đặt lên vai của Tô Nhan non nớt nói.
Tô Nhan nhìn con trai tiểu chính thái đáng yêu như vậy, lòng cũng bị lời của con làm cho mềm hoá rồi.
"Ừ, chúng ta xuống máy bay rồi, nhanh tỉnh một chút, ông nội bà nội đều đang đợi con."
"Ừ, Dật Trần, lát nữa nhìn thấy ông nội bà nội nhất định phải biết lễ phép biết không?" Tô Nhan rất sợ con trai sẽ có phản đối bọn họ, dù sao hình như con trai rất bất mãn với người cha này.
"Ừ, con biết rồi." Nói xong, Tiểu Dật Trần chuyển ánh mắt lên người Trình Tự Cẩm, hai cha con nhìn nhau.
Tiểu Dật Trần không khỏi thầm nghĩ, nhìn qua hình như điều kiện của người cha này không tệ, hơn nữa giống như thân phận cũng không bình thường.
Trình Tự Cẩm cũng nghiêng đầu nhìn vật nhỏ quan sát anh, liếc mắt một cái, không khỏi bật cười.
"A..."
Tiểu Dật Trần nghe cha của cậu cười, mày nhỏ nhíu lại, sau đó làm một cái mặt quỷ với anh, lè lưỡi một cái liền quay đầu không y nhìn anh.
Trình Tự Cẩm cũng nhíu mày, ôm eo của Tô Nhan nhỏ giọng nói: "Cha mẹ cũng chờ đã lâu rồi, đi thôi."
"Được." Tô Nhan không phải là một người hiểu tình cảm lý lẽ, cô nghĩ, vợ chồng già Trình gia nhất định là nôn nóng.
Quả nhiên như cô đoán, bọn họ mới vừa đi khỏi lối đi, hai ông bà đã xông tới mặt, ngay cả Trình Hạo Thiên cũng có chút kích động.
"Cháu trai bảo bối của tôi, nhanh, để bà nội ngắm nghía cẩn thận..." Nam Hải Lan nói xong liền chạy thẳng tới Tiểu Dật Trần trong lòng Tô Nhan, tiến lên ôm Tiểu Dật Trần vào trong lòng.
"Ai ôi, cháu trai bảo bối của tôi, để cho bà nội ôm, cháu trai bảo bối..." Nam Hải Lan có cháu trai làm vui sướng khiến cho hôn mê cả đầu não, ôm Tiểu Dật Trần lại hôn lại gặm.
Mặc dù Tiểu Dật Trần đã chuẩn bị được nghênh đón nhiệt tình, nhưng bà nội, hình như nhiệt tình quá mức, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu đều đã ướt rồi, đây là rửa mặt cho cậu sao?
Đành phải dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Tô Nhan, Tô Nhan thấy bộ dáng Nam Hải Lan say mê cuồng nhiệt, lại nhìn một chút vẻ mặt cầu cứu của con trai, cô lựa chọn bỏ qua, không thể làm gì khác hơn là áy náy cười với con trai.
Tiểu Dật Trần thở dài một tiếng, nếu mẹ không cứu được cậu, cậu chỉ đành tự cứu.
"Bà nội, cháu không hít thở được." Giọng nói thanh thuý vội vàng của Tiểu Dật Trần khiến Trình Hạo Thiên kích động ở một bên hừ lạnh một tiếng nói.
"Bà thả cháu trai xuống đi."
Nam Hải Lan nghe nói, cũng ý thức được mình vô cùng kích động, ngồi xổm xuống đặt Tiểu Dật Trần xuống, một đôi mắt chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ bé của Tiểu Dật Trần.
Chăm chú nhìn chằm chằm, Nam Hải Lan đã đỏ mắt, lại không nói câu nào, chỉ không ngừng gật đầu. Điều này làm cho Tô Nhan ít nhiều có chút áy náy.
Trình Tự Cẩm nhìn cô một cái, ôm cô chặt hơn.
Tiểu Dật Trần nhìn bà nội đột nhiên đỏ mắt , có chút nhất thời luống cuống, khoé môi nhỏ co lại, không thể nào, cậu cũng không nói gì, làm sao bà nội lại muốn khóc?
Không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu lên nhìn về phía người đứng ở một bên, chắc hẳn là ông nội của cậu thôi.
Trình Hạo Thiên không giỏi nói chuyện, %CaptainCat^lê7qu88 d0n% nhưng cũng vẫn trông mong nhìn cháu trai ruột thịt của mình. Cũng không nhịn được đỏ mắt, dường như tiếng nói thô mang theo chút nghẹn ngào.
"Giống như, thật sự là quá giống..."
Nam Hải Lan không khỏi gật đầu, đôi tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Dật Trần nghẹn ngào nói: "Nhất định là giống nhau như đúc, thật sự quá giống Tiểu Cẩm khi còn bé, quá giống..."
Tô Nhan ở một bên nhìn, chỉ khẽ cau mày, phải giống, bởi vì hình dáng thật sự như Trình Tự Cẩm.
Tiểu Dật Trần nghe nói, liền bắt đầu tò mò, vị cha diện mạo anh tuấn của cậu khi còn bé trông như thế nào.
"Bà nội, mặt khóc lem hết sẽ không đẹp, Dật Trần lau nước mắt cho bà." Nói xong, Tiểu Dật Trần nâng một đôi tay nhỏ bé lên lau nước mắt cho Nam Hải Lan.
"Ai ôi, thật là cháu nội ngoan của bà nội." Nam Hải Lan vừa nghe, ánh mắt vui vẻ cũng nheo lại, từ trước đến giờ cũng không xuất hiện nếp nhăn ở khoé mắt giờ phút này cũng bật cười.
Trình Hạo Thiên nhìn cháu trai thân cận bạn già như vậy, đó là hâm mộ ghen tị, giả vờ tạo âm thanh, ho khan một cái.
Tiểu Dật Trần chú ý tới, ánh mắt nhìn ông nội, ánh mắt xoay chuyển liền vươn hai cánh tay ra.
"Ông nội, ôm ôm."
Trình Hạo Thiên nghe nói lập tức cười tươi tắn, gật đầu liên tục lên tiếng: "Ai ai, ông nội ôm, ông nội ôm."
Nam Hải Lan vừa thấy không vui, đứng lên muốn giành cháu trai.
"Lão già chết tiệt, ông để cho tôi ôm."
Ai ngờ Trình Hạo Thiên mặt đen lại nói một câu."Mới vừa rồi bà cũng ôm rồi, bây giờ nên để tôi ôm." Nói xong liền ôm cháu trai xoay người đi ra phía ngoài sân bay.
Nam Hải Lan nhìn cháu trai bị bạn già ôm đi, tức giận dậm chân đi theo.
"Lão già chết tiệt, ông nhanh đưa cháu trai cho tôi ôm."
"Không cho, tôi muốn ôm."
"Hắc, ông lão già chết tiệt, ông đứng lại đó cho tôi."
"Tôi không đứng, bà giành cháu trai với tôi..."
"Trình Hạo Thiên, ông đứng lại cho tôi."
"..."
Tô Nhan có chút ngây ngẩn nhìn một màn tức cười này xảy ra, nhìn con trai bảo bối của cô cười với cô, cuối cùng thở dài một tiếng nói: "Bác trai bác gái sẽ không đánh nhau vì Dật Trần chứ."
Trình Tự Cẩm chỉ cười một tiếng, ôm lấy cô đi khỏi sân bay: "Đến nỗi có thể đánh nhau hay không anh không dám cam đoan, anh chỉ có thể đảm bảo."
Tô Nhan tò mò quay đầu nhìn anh dò hỏi: "Cái gì?"
Trình Tự Cẩm hạ mắt nhìn cô, nhướng mày trầm giọng nói: "Sẽ không quậy đến chết người."
Tô Nhan: "..."
"Cút..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan trầm xuống.
Trình Tự Cẩm lại vui thích cong khóe môi, mà Tô Nhan lại quay đầu bắt đầu trầm tư, rốt cuộc bây giờ quan hệ của bọn họ như thế nào? Tiêu tan hiềm khích trước kia sao?
Hình như cũng không phải.
Tô Nhan đã không rõ ràng lắm rồi, #CaptainCat$di3nD@nl33qu77d00n# nhưng cô xác định duy nhất chính là quan hệ của bọn họ không cứng ngắc giống như trước, giống như đang hòa hoãn.
Tô Nhan nhìn xe đi phía trước, trong mắt thoáng lo lắng.
Trình Tự Cẩm nhìn cô, lại ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe đã càng ngày càng xa, khóe môi như có như không cong lên một đường cong.
"Yên tâm đi, con trai của em sẽ tự mình giải quyết."
"Hả? Dật Trần?"
"Ừ, chúng ta cũng trở về đi."
"Ừ."
Không phụ sự mong đợi của mọi người quả nhiên Tiểu Dật Trần thoải mái đã giải quyết hai vị ông nội bà nội muốn gây gổ.
Tiểu Dật Trần thật sự không nghĩ tới mình sẽ được hoan nghênh như vậy, cậu vẫn còn đang khiếp sợ bên trong xe, hai vị kia đã làm cho không thể gỡ ra rồi.
Tiểu Dật Trần chớp chớp hai mắt, hình như nhà bọn họ rất có tiền.
Nghĩ đến cái này, Tiểu Dật Trần nhìn ông nội bà nội ầm ĩ đỏ mặt tía tai, giọng nói non nớt nói.
"Ông nội bà nội, người không cần ầm ĩ, cháu ngồi ở giữa, cháu nắm tay của ông bà, như vậy có được hay không?"
Hai người nghe được lời nói của cháu trai quả nhiên không hẹn mà cùng không ầm ĩ, lời nói của cháu trai giống như thánh chỉ, nhất là đối với khuôn mặt nhỏ nhắn giống con trai lúc còn nhỏ như đúc, quả thực là không có người nào.
Năm đó nhìn mặt nhỏ nhắn của con trai là một tâm trạng, đối với cháu trai có bộ dạng của con trai, lại là một tâm trạng khác.
"Ai, được, ông nội nghe lời cháu."
"Ừ, được, bà nội tất cả nghe theo cháu..."
Tiểu Dật Trần ngồi ở giữa, mỗi tay nắm tay ông nội bà nội, cậu vẫn rất thích ông nội bà nội, đối với cha kia, nói thật, tâm trạng cũng bình thường.
Khi Tiểu Dật Trần bị ông bà dẫn xuống xe, nhìn biệt thự trước mắt như một toà thành, cái miệng nhỏ hơi mở lớn, cậu rất giống một lão nông muốn hỏi một chút toà thành này là nhà cậu sao?
"Cháu trai bảo bối, sau này cháu ở lại đây rồi, có thích nơi này không?"
Tiểu Dật Trần quay đầu nhìn bà nội, không khỏi gật đầu một cái hỏi: "Đây là nhà chúng ta?"